Từ sau khi Tề Lý Cách cùng Trần Tân hoàn toàn kết hợp, tật xấu của hệ thống cảm ứng từ đó biến mất trong sinh mệnh của bọn họ, hai người cơm ăn càng ngon hơn, giấc ngủ càng tốt hơn, rảnh rỗi liền vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường.
Bàn Tân.
Tề Lý Cách ngồi phịch ở trên sofa nhà mình, nhàm chán nhìn Trần Tân đang lau nhà. Trần Tân nghe thấy tiếng kêu gào của Tề Lý Cách, ngẩng đầu nhìn cậu một cái, nhưng động tác trên tay không ngừng lại, vẫn là thẳng tuốt một đường mà lau nhà.
Tề Lý Cách tiện tay cầm lấy gấu trúc bông trên ghế sofa ném Trần Tân.
Trần Tân đứng lên đá gối ôm một phát trở lại, đùng một cái trúng giữa mặt Tề Lý Cách.
Tề Lý Cách ngao một tiếng, trong nháy mắt ngã vào trên ghế sofa, nhúc nhích một cái cũng không thèm.
"Lại ồn ào thì lại đây lau nhà, mỗi ngày ăn rồi lại ngủ!" Trần Tân rống. Anh rống xong, không nghe thấy tranh cãi như mong đợi, yên lặng rồi.
Tề Lý Cách?
Trần Tân có chút bất an, nghĩ thầm vừa nãy còn đang đùa giỡn, hẳn là sẽ không bị thương. Nhưng anh đợi hai giây, Tề Lý Cách vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Tề bé ngoan?
Tề Lý Cách vẫn là nằm ở nơi đó.
Bởi vì liên quan đến góc độ, Trần Tân không nhìn thấy mặt của cậu. Lại đợi vài giây, thấy cậu thật không có phản ứng, Trần Tân không nhịn được có chút lo lắng đi tới, hơn nữa nghĩ thầm chính mình càng ngày càng như bà mẹ.
Nhưng người này là dẫn đường của mình, coi như là bà mẹ cũng chỉ đối với một mình cậu.
"Bé ngoan? Không có sao chứ?" Trần Tân lắc lắc Tề Lý Cách hai mắt nhắm nghiền.
Bàn Tân! Tề Lý Cách đột nhiên mở ra mắt, tay cũng duỗi ra, hô: Đè đánh em đi! (*)
(*) câu gốc có thể được hiểu theo hai nghĩa: (1) có thể đơn giản là đè người xuống đấy đánh, (2) dễ hiểu hơn chính là trực tiếp tại chỗ thượng tui nè:))) Mà thượng là gì thì không cần giải thích nữa ha!
Trần Tân bị cậu hù sợ hết hồn, quát:
"Bệnh thần kinh à! Lại chơi anh!"
Trần Tân rống xong, vứt Tề Lý Cách nằm ở kia tiếp tục cười ha ha, xoay người lại đi lau nhà.
Bất quá 3 phút, anh ném khăn lau đi, vẫn là đi dằn vặt Tề Lý Cách.
Cuộc sống của bọn họ liền vô hạn tuần hoàn trong
"Tề Lý Cách dằn vặt Trần Tân, Trần Tân dằn vặt Tề Lý Cách".
Hai người ở nhà Tề Lý Cách hết một tuần lễ, lại đi đến nhà Trần Tân ở. Lần này Tề Lý Cách mang theo mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình, buổi tối không có chuyện gì liền lấy ra đọc.
"Cái này thật sự đọc hay như vậy?"
(Ruby: Hông anh ơi, đam mỹ mới là dzũ chụ á:v)
Trần Tân ngồi ở trên ghế sofa nhà mình, dựa lưng vào gấu trúc bông, đằng trước ôm lấy gấu trúc Mập Mạp, đang ya ya ya mà chơi máy chơi game của Tề Lý Cách, Prometheus đứng ở phía sau anh nhìn anh chơi game.
"Ờm, không tệ, đầy ắp triết lý nhân sinh, lại có thể nuôi dưỡng cuộc sống tình cảnh vui vẻ."
Tề Lý Cách giơ giơ lên《 Dẫn đường 100% của lính gác bá đạo》trên tay. Đây vốn là một quyển mà cậu thích nhất bắt đầu từ thời thiếu niên, nội dung cẩu huyết vô cùng kinh điển, cô đọng hết thảy nội dung tiểu thuyết ngôn tình nên có.
"Triết lý nhân sinh cái gì?"
Trần Tân mặc dù biết Tề Lý Cách lại dự định bắt đầu nghiêm túc nói hưu nói vượn, nhưng vẫn là muốn nghe thử cậu lại muốn nói lung tung ra sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!