11.
Vào học kỳ thứ hai của năm cuối, Đường Khuynh đã theo một tên nghệ sĩ bay sang nước ngoài.
Lục Trạch ở quán bar uống say khướt, tôi vì lo lắng cho hắn mà đến quán bar tìm hắn.
Đêm đó, sau khi uống quá nhiều, hắn đưa tôi vào khách sạn.
Lục Trạch, em không phải là Đường Khuynh, em là Tô Nhược, anh nhìn cho rõ đi…"
"Anh biết, Đường Khuynh đã đi rồi, đi mất rồi, cô ấy không về nữa."
"Anh cũng biết... biết em là Tô Nhược, Nhược Nhược, đừng từ chối anh, được không?"
Một đêm hỗn loạn.
Ngày hôm sau, hắn nhìn vào vết đỏ trên ga trải giường, ôm lấy tôi đang run rẩy trên giường.
"Tin tưởng anh, anh sẽ chịu trách nhiệm, tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn."
Tôi dần bình tĩnh lại, hít một hơi, nhìn lên và mỉm cười.
"Được, vậy em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất."
Tôi yêu thầm Lục Trạch, hắn cũng cảm nhận được điều đó.
Hắn cong ngón tay và gõ nhẹ vào trán tôi.
"Ngốc quá."
Ba tháng sau, tôi cuối cùng cũng đợi được đám cưới của mình, vì hai gia đình có hoàn cảnh giống nhau nên việc chuẩn bị cho đám cưới của chúng tôi diễn ra rất suôn sẻ.
Hôn lễ cũng diễn ra vô cùng ấm cúng.
Chỉ là hơi ấm này duy trì không được bao lâu.
Một tháng sau, Đường Khuynh chia tay tên nghệ sĩ kia và trở về Trung Quốc.
Đường Khuynh kéo một chiếc vali và trước cửa Nhược Trạch Thủy Loan.
"Trạch, em đã về rồi."
Khi Đường Khuynh ngã vào vòng tay của Lục Trạch và khóc nức nở, Lục Trạch sững sờ, cũng không đẩy cô ta ra.
…
Hóa ra, tên nghệ sĩ đó đã nghiện ma túy ở nước ngoài, tính tình thay đổi chóng mặt, đời sống riêng tư trở nên hỗn loạn, thậm chí còn lừa Đường Khuynh.
12.
Lục Trạch đặt thỏa thuận ly hôn xuống, nhìn chiếc hộp nhung ở giữa bàn trà.
Hắn mở ra, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc, bên trong là chiếc nhẫn cưới của chúng tôi, hắn siết chặt nó trong lòng bàn tay, lòng bàn tay hắn run run.
Trợ lý Trần đến đưa cơm, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, thận trọng bước tới.
"Lục tổng."
"Điều tra tên phóng viên kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!