Chương 16: Thanh danh lên cao

Ngu Bạch nhìn Tần Vân, trịnh trọng nói: "Một ít bạc, Tần Vân huynh hẳn là không nhìn trúng. Ta cũng chỉ có một chút tài học, còn có thể xuất thủ được! Nghe nói Trần Sương cô nương cùng Tần Vân huynh giao tình không giống bình thường, ta nguyện dốc hết toàn lực, tương trợ Trần Sương cô nương."

"Ngươi có thế giúp cho nàng danh truyền thiên hạ ?" Tần Vân tự rót rượu uống một mình, tùy ý hỏi.

"Ta có thể không làm được, bất quá danh truyền Giang Châu, thì vẫn có nắm chắc đấy." Ngu Bạch nói ra.

"Quảng Lăng Quận lần này đoạt hoa khôi, ngươi có thế để cho Tiểu Sương trở thành hoa khôi sao?" Tần Vân lại hỏi.

Ngu Bạch lắc đầu: "Quá ngắn, trong một tháng sẽ phải quyết định ra hoa khôi! Danh khí muốn tăng lên, cũng cần công tác chuẩn bị lên men... Hơn nữa tuyển hoa khôi, sau lưng cũng có từng bàn tay một thao túng. Ta chỉ có thể nói, năm nay nhất định có thể giúp nàng tiến vào mười thứ hạng đầu, có hi vọng lọt vào ba thứ hạng đầu. Đến sang năm, Trần Sương cô nương chính là một người có danh khí lớn nhất trong đám danh kỹ Quảng Lăng quận!"

"Hơn nữa ta dựa vào từ phú, dựa vào tài danh, để cho nàng thanh danh truyền ra." Ngu Bạch nói ra, "Danh khí mới đủ dài lâu, như một số người dựa vào độc thủ miễn cưỡng trở thành hoa khôi đấy, sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy bất công."

"Ngươi làm thế nào để Tiểu Sương danh truyền Giang Châu, nói tỉ mỉ cho ta nghe xem." Tần Vân nói.

Ngu Bạch nhãn tình sáng lên, có hi vọng!

"Chốn bướm hoa trăng gió này, ta đã chơi suốt nửa đời, đối với đường lối trong đó vô cùng quen thuộc." Ngu Bạch bắt đầu liên tục giải thích kế hoạch của hắn.

Tần Vân nghe xong, ánh mắt dần dần sáng lên.

"Xem ra vì tiểu nhi tử nhà ngươi bái nhập tu hành môn phái, ngươi thực sự liều mạng." Tần Vân nghe xong cười nói.

"Hiện tại không liều, khi nào liều ? Khi còn có khí lực, trải bằng đường cho bọn hắn đi." Ngu Bạch nói ra.

"Tốt, ngươi giúp đỡ Tiểu Sương, ta giúp ngươi."

Tần Vân gật đầu, "Ngươi chuẩn bị hạ bút mực."

Ngu Bạch nghe xong đại hỉ.

Rất nhanh, Tần Vân liền viết một phong thư.

"Ngươi phái người đem tiểu nhi tử nhà ngươi đưa đến 'Đông Sơn quan " Nam Minh quận Giang Châu, cầm thư của ta đi gặp Kim Quang đạo nhân." Tần Vân nói, "Nhớ kỹ, mang theo một ngàn lượng ngân lượng đi, coi như là lễ bái sư. Thấy thư của ta, Kim Quang đạo nhân sẽ biết được."

"Hảo hảo hảo." Ngu Bạch đại hỉ, "Một ngàn lượng sao đủ, phải năm ngàn lượng bạc."

"Cái này tùy ngươi rồi." Tần Vân nói.

Đông Sơn quan, là một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải, là một môn phái tu hành duy nhất trong cảnh nội Nam Minh quận, lực ảnh hưởng ở Nam Minh quận rất lớn.

Kỳ thật chỉ cần bái nhập tu hành tông phái, có thân phận là đệ tử tu hành tông phái, cũng đủ để bảo vệ gia tộc.

"Nhớ kỹ lời ngươi nói." Tần Vân nói ra.

"Đêm nay ta sẽ đi Yến Phượng Lâu." Ngu Bạch hôm nay sục sôi ý chí chiến đấu.

Tần Vân gật gật đầu, Tiểu Sương đi tới ngày hôm nay, nội tâm hắn có phần thương tiếc, cũng cảm thấy áy náy, thời điểm Tiểu Sương cần mình nhất thì bản thân lại không xuất hiện, đến nỗi Tiểu Sương phải cơ khổ lưu lạc phong trần, mình chỉ có thể tận lực đền bù chút ít đi...

Đêm đó, Ngu Bạch đại tài tử liền đi Yến Phượng Lâu, sau khi xem danh kỹ Trần Sương múa kiếm, cực kỳ kích động, dưới sự quan sát của hảo hữu, ngay tại chỗ viết ra 《 Trần Sương phú 》, rồi sau đó lại chủ động đi gặp Trần Sương cô nương.

Tin tức này lập tức hấp dẫn rất nhiều danh kỹ trong Quảng Lăng quận chú ý.

"Cái gì ? Ngu Bạch đi gặp Trần Sương ? Xem ả múa kiếm, liền viết một bài 《 Trần Sương phú 》 ?"

"Trần Sương này sao lại gặp may như thế ?"

Từng danh kỹ đều hâm mộ lẫn ghen ghét.

Mà ở Như Mộng Các, nơi đây chính là thanh lâu mà danh kỹ 'Như Mộng các chủ' dựng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!