Chương 1: Trở về

Giang Châu, một trong thiên hạ Thập Cửu châu, ở gần Đông hải, cảnh nội có nhiều hồ nước.

Cảnh nội Giang Châu , Quảng Lăng quận thành.

Trên đường lớn phía Tây Quảng Lăng quận thành, người đi đường như dệt, phồn hoa náo nhiệt.

"Sáu năm rồi." Một vị thanh niên mặc áo vải bên hông treo một thanh kiếm, dắt ngựa hành tẩu tại trên đường phố, "Rốt cuộc đã trở về, ở bên ngoài sống lâu rồi, vẫn cảm thấy quê quán tốt."

Đát! Đát! Đát!

Tiếng vó ngựa gấp gáp, xa xa đang có một thiếu niên mặc áo hoa cưỡi một con ngựa cao to tại phồn hoa đang chạy vội trên đường phố. Trong lúc nhất thời, những người đi đường trên đường phố vội vàng tránh ra, đằng sau thiếu niên cưỡi ngựa kia còn có người hầu hộ vệ cưỡi ngựa đuổi theo: "Công tử, chậm một chút, chậm một chút."

Thanh niên áo vải chứng kiến cảnh này, dắt ngựa tránh sang bên cạnh, nhìn thiếu niên áo hoa kia cưỡi ngựa mà qua.

"Tiểu tử nhà ai đây? Cũng đúng, ta rời nhà đã sáu năm rồi, sáu năm trước, tiểu gia hỏa này sợ mới bảy tám tuổi đi." Thanh niên áo vải cười cười, lại tiếp tục đi tiếp.

Nhìn quê quán quen thuộc, thậm chí còn có thể nhận biết mấy chỗ bán hàng rong.

"Sáu năm rồi, lúc trước rời nhà ta mới mười lăm tuổi, bây giờ ta so với lúc trước đã có biến hóa quá lớn." Thanh niên áo vải cảm khái.

Lúc mười lăm tuổi, hăng hái, bộc lộ tài năng!

Được ca tụng là Quảng Lăng quận đệ nhất nhân trong đám thế hệ trẻ.

Nhưng mà rời nhà du lịch thiên hạ, sáu năm trôi qua, hắn mới lần đầu phát giác bản thân non nớt cỡ nào.

***

Một đường hành tẩu, nhìn cửa hàng quán rượu quen thuộc, cầu đá khúc sông quen thuộc.

Rốt cuộc, hắn cũng dắt ngựa đi tới bên ngoài một tòa phủ đệ.

Càng gần hương tình lại càng thêm e sợ, thanh niên dắt ngựa áo vải, hít sâu một hơi rồi mới lên phía trước, đông đông đông, gõ đại môn.

Két...

Đại môn mở ra một khe nhỏ, một lão đầu thò người hướng ra ngoài liếc mắt nhìn, sau đó liền trừng to mắt: "Nhị công tử!" Trước mắt thanh niên một thân áo vải, bình thường, nhưng hắn liếc liền đã nhận ra đó là Nhị công tử 'Tần Vân' đã trưởng thành.

"Lý bá." Tần Vân cười nói.

"Nhị công tử đã trở về, Nhị công tử đã trở về!" Lý lão đầu kích động hô lớn, thanh âm vang vọng toàn bộ phủ đệ, hắn liền ầm ầm kéo ra toàn bộ đại môn phủ đệ.

"Để ta, để ta, ta đi dẫn ngựa." Lý lão đầu với lấy dây cương.

"Vân nhi, Vân nhi." Toàn bộ trong phủ đệ trở nên ồn ào, một vị phu nhân trung niên ăn mặc hoa lệ vội chạy ra, sau lưng còn có mấy ả nha hoàn đi theo, vừa nhìn thấy Tần Vân ở cửa phủ, phu nhân trung niên kích động đến rơi lệ.

"Mẹ."

Ánh mắt Tần Vân cũng đau xót, liền chạy tới.

Trung niên phu nhân cẩn thận nhìn con mình, vuốt nhi tử cánh tay, khuôn mặt: "Tốt, tốt, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, hử, cao lớn."

"Nhị công tử, phu nhân người đã vì cậu mà chảy không biết bao nhiêu nước mắt, mỗi ngày đều quỳ dưới Bồ Tát niệm kinh cầu phúc cho cậu." Một nữ quản sự bên cạnh nói.

"Là hài nhi bất hiếu, hôm nay mới trở về." Tần Vân cũng nhìn mẫu thân, trên đầu mẫu thân cũng nhiều thêm chút ít tóc bạc, nếp nhăn bên khóe mắt cũng nhiều hơn, trong lòng không khỏi tê rần, bất tri bất giác, mẫu thân cũng đã gần năm mươi tuổi.

"Đều không nói nữa, trở về là tốt rồi." Khóe mắt mẫu thân mặc dù rưng rưng, nhưng là nước mắt vui sướng, liền phân phó, "Mau mau, tranh thủ thời gian đi báo cho lão gia biết, còn cả Đại công tử nữa."

"Vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!