Chương 8: Anh trai nhỏ ghen

Đường Cửu nâng cốc, miệng uống nước, mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ.

Uống xong, anh Lâm cũng bày hết điểm tâm, Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương đi qua, múc cháo hải sản cho anh rồi mới múc cho mình, sau đó ngồi cạnh anh bắt đầu ăn sáng.

Không đợi họ ăn xong, di động Đường Cửu đã reo vang, liếc mắt thấy Phùng Phi gọi tới, cô vội bỏ tôm vào miệng rồi nhận điện thoại.

Phùng Phi và Lý Thanh Mặc đã đến, đang chờ ở sảnh khách sạn.

Đường Cửu bịt loa báo cáo với Dung Dư Dương.

Dung Dư Dương nói: "Mời họ lên đây."

Lúc này cô mới đọc số phòng cho Phùng Phi.

Anh Lâm gọi điện cho lễ tân, nhờ lễ tân dẫn họ lên lầu.

Đường Cửu cắm một miếng sủi cảo tôm: "Đều tại em dậy muộn."

Thực ra còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn, đủ thời gian cho cô ăn xong điểm tâm, chẳng qua nhóm Phùng Phi biết có Dung Dư Dương nên mới đi sớm chào hỏi.

Dung Dư Dương lại gắp cho cô một miếng sủi cảo tôm: "Ăn."

Đường Cửu cười hì hì ăn tiếp: "Sư phụ à, sủi cảo tôm này ăn ngon lắm, anh cũng nếm thử đi."

Dung Dư Dương ăn một miếng.

Khi nhóm Phùng Phi lên tới nơi, bát cháo của Đường Cửu mới vơi một nửa.

Dung Dư Dương cầm khăn giấy lau miệng: "Phiền hai người đợi một lát."

Lý Thanh Mặc nói: "Dung tiên sinh, là chúng tôi đến quá sớm."

Phùng Phi cũng thoáng xấu hổ.

Đường Cửu hỏi: "Các anh ăn chưa?"

Phùng Phi nói: "Ăn rồi."

Đường Cửu gãi đầu: "Chờ chút, tôi xong ngay."

Dung Dư Dương lại gắp sủi cảo tôm và cánh gà cho Đường Cửu.

Cô cúi đầu ăn.

Lý Thanh Mặc và Phùng Phi ngồi trên ghế sofa, Phùng Phi không khỏi nhìn nhiều Dung Dư Dương, kỳ thực Dung Dư Dương kém tuổi đại sư huynh Lý Thanh Mặc của anh ta, song địa vị của anh ở giới phong thủy đã tương đương với sư phụ họ, thậm chí còn cao hơn ông một chút, bởi vì Dung Dư Dương còn trẻ mà sư phụ họ đã già.

Chờ Đường Cửu ăn xong, Dung Dư Dương liền buông đũa.

Hai người sửa soạn một chút, Đường Cửu đẩy Dung Dư Dương ra ngoài cùng nhóm Lý Thanh Mặc, cô hỏi: "Tình huống cụ thể ra sao?"

Phùng Phi đáp: "Người mời tôi đến là nhà họ Vương, năm năm qua nhà họ liên tục có người chết, ban đầu là người già và người bệnh tật nên họ không nghi ngờ gì, nhưng hai năm nay, ngay cả thanh niên cũng gặp đủ chuyện ngoài ý muốn."

Đường Cửu nhíu mày: "Nếu đúng là trộm phong thuỷ người thì hơi quá đáng."

Phùng Phi cũng nghĩ vậy, anh ta sốt sắng: "Bên cạnh đó, việc kinh doanh của nhà họ cũng xảy ra vấn đề, sau khi tôi điều tra phát hiện, chỉ cần gia đình họ gặp rắc rối thì sẽ có một gia đình khác làm ăn tốt hơn. Có điều từ năm năm trước nhà họ Vương bắt đầu gặp chuyện không may, gia đình này mới bắt đầu phất lên."

Lý Thanh Mặc thấy sư đệ mình căm phẫn trào dâng, bèn nói: "Nhưng mà không có căn cứ."

Đường Cửu gật đầu, việc này có chỗ trùng hợp có chỗ không, chẳng qua phải tìm được bằng chứng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!