Chương 7: Anh trai nhỏ thật ngọt

An nhàn dễ khiến con người ta lười biếng, thậm chí là ủy mị. Đường Cửu vốn hạ quyết tâm ở bên Dung Dư Dương nhiều nhất ba bốn ngày, nhưng do đủ loại sự tình chậm trễ, cô đã ở lại sáu ngày, hơn nữa nghĩ đến việc phải đi thì nội tâm lưu luyến vô cùng.

Mỗi lần muốn mở miệng nói rời đi, chỉ cần nhìn bóng dáng Dung Dư Dương ngồi an tĩnh, cô sẽ không mở miệng được. Nếu có thể, cô muốn lẳng lặng bên Dung Dư Dương cả đời, không làm gì hết, chỉ cần được lẳng lặng ngắm anh là tốt rồi.

Đường Cửu chống má nhìn Dung Dư Dương im lặng sờ sách chữ nổi bên cửa sổ: "Sư phụ à, em…"

Dung Dư Dương dừng tay, hôm nay anh thay dải lụa che mắt màu vàng nhạt khiến anh thoạt nhìn ôn hòa đi nhiều: "Hả?"

Đường Cửu muốn nói bỗng chẳng nói nên lời, rung chân cúi đầu tránh tầm mắt anh: "Em định ra ngoài một chuyến, khoảng một tháng sẽ về."

Ngón tay anh nhẹ nhàng lật từng trang sách, trầm ngâm hồi lâu mới đáp: "Ừ."

Đường Cửu mím môi, vô cớ cảm giác bản thân làm tổn thương Dung Dư Dương, cô đi qua, ngồi quỳ cạnh chân anh, ngả đầu vào đùi anh.

Kỳ thực, Đường Cửu biết mình đi không hề sai, Dung Dư Dương cũng biết Đường Cửu đi là vì anh, nhưng đối với họ mà nói, tách ra luôn một trải nghiệm không hề thoải mái, nhất là khi Dung Dư Dương biết Đường Cửu đi mạo hiểm.

Dung Dư Dương thở dài, anh là người không có tư cách phản đối nhất. Nếu không phải vì anh, Đường Cửu chẳng cần vất vả như thế, hơn nữa thành tựu của cô sẽ cao hơn hiện tại. Tay anh đặt trên đầu Đường Cửu, khẽ khàng vuốt tóc cô: "Em phải luôn nhớ, anh đang chờ em."

Lần đầu tiên Dung Dư Dương nói lời kích thích kiểu này, nhưng giờ đây anh phát hiện nói ra hình như cũng không quá khó.

Dung Dư Dương cúi đầu "xem" Đường Cửu: "Nếu em xảy ra chuyện, anh sẽ không bất chấp tất cả làm lớn chuyện, nhưng… anh sẽ ở bên em."

Cô gái của anh ngốc nghếch thế này, tới nơi xa lạ bị ức hiếp thì phải làm sao bây giờ? Anh luôn muốn che chở cô, mặc kệ là còn sống hay đã chết.

Đường Cửu rầu rĩ "vâng" một tiếng, đây là uy hiếp lớn nhất, cô tin Dung Dư Dương nói được làm được, nên cô không dám gặp chuyện không may, cũng không thể xảy ra chuyện, bởi vì cô luyến tiếc.

Dung Dư Dương hỏi: "Em định đi đâu?"

Đường Cửu do dự chuẩn bị nói ra thì di động bỗng đổ chuông, cô sửng sốt, đứng lên nói: "Sư phụ ơi, em nghe điện thoại đã."

Dung Dư Dương gật đầu.

Đường Cửu tới bàn trà cầm di động, nhìn số điện thoại mới nhận máy: "Thế nào rồi Phùng Phi?"

Dung Dư Dương ngón tay vân vê góc sách, Phùng Phi? Nếu anh nhớ không nhầm, Phùng Phi là đệ tử quan môn* của Cổ lão, mà Cổ lão am hiểu bùa chú, có địa vị rất cao trong giới phong thuỷ, nhưng sao Đường Cửu lại quen biết Phùng Phi?

(*) Đệ tử quan môn là đệ tử cuối cùng được sư phụ thu nhận, sau đó sư phụ sẽ không nhận đệ tử trực tiếp nữa. (Nguồn: Baidu)

Không biết Phùng Phi bên kia nói gì mà Đường Cửu nghe xong thấp giọng hỏi: "Chắc chắn không? Được, tôi biết rồi."

Đường Cửu cúp điện thoại, nhíu mày, cô nhìn về phía Dung Dư Dương: "Sư phụ, vừa rồi Phùng Phi gọi điện báo, hình như anh ta phát hiện ra một chỗ trộm vận khí người."

"Trộm vận khí người?" Dung Dư Dương cũng bỏ qua chuyện Đường Cửu và Phùng quen nhau thế nào, nghe vậy bèn nói: "Chắc chứ?"

Đường Cửu cầm móc khóa gấu treo di động: "Phùng Phi không xác định, anh ta đã gọi cho sư huynh của mình, chỉ là họ chuyên về bùa chú, không am hiểu lĩnh vực này nên mới gọi điện cho em, nhờ em giúp."

Trộm vận khí người là điều đại kỵ trong giới phong thuỷ, những việc tương tự không phổ biến nhưng cũng không ít, chung quy huyệt tốt hữu hạn.

Ở trong mắt một số người, huyệt có phong thủy đẹp ẩn giấu kho báu phong phú, cho nên trăm phương ngàn kế nghĩ cách chiếm một huyệt tốt.

Đôi khi vì lòng tham, dẫu biết huyệt tốt có chủ, họ vẫn không chịu bỏ qua, nhưng không dám hoặc giả không có năng lực di dời hài cốt đã được mai táng, do đó sinh ra việc trộm phong thủy huyệt tốt.

Nếu chỉ là trộm phong thuỷ huyệt tốt, hành động này tuy sai nhưng không ảnh hưởng nhiều, một số kẻ thiếu đạo đức chẳng những cướp đoạt phong thủy của người ta mà còn gây nguy hại đến cả nhà nguyên chủ.

Suy cho cùng đây là một loại tà thuật hại người ích ta, nếu nhà phong thủy chính phái phát hiện sẽ nhắc nhở gia đình nguyên chủ, sau khi được gia chủ đồng ý sẽ ra tay can thiệp.

Bởi vậy, khi Phùng Phi phát hiện ra nhưng không dám xác nhận, việc đầu tiên là gọi điện cho sư huynh và Đường Cửu.

Dung Dư Dương rất căm ghét những hành vi tương tự, thậm chí phải nói là căm ghét mọi loại tà thuật: "Anh đi cùng em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!