Giữa trưa, Đường Cửu tự nhận phản bội sư môn khiến Dung Dư Dương không có biện pháp quản mình bắt đầu mếu máo, bởi vì cả bàn ăn đều là món cà tím cô ghét nhất. Những thứ người bình thường ghét như mướp đắng, rau thơm,… Đường Cửu đều thích, chỉ riêng cà tím là cô cảm thấy không thể nào nuốt trôi.
Cà tím xào, cà tím kho tàu, cà tím trộn giấm và cà tím om thịt.
Dung Dư Dương tuy không nhìn thấy, nhưng chỉ cần nói trước vị trí món ăn cho anh biết thì anh sẽ không cần người khác giúp đỡ, dù món ăn bị hoán đổi vị trí, anh cũng có thể phát hiện ra. Giống như lúc này, Dung Dư Dương gắp một miếng cà tím cho Đường Cửu: "Đừng ăn cơm không, ăn chút thức ăn đi."
Đường Cửu cắn đũa khóc không ra nước mắt: "Sư phụ ơi, em sai rồi."
Dung Dư Dương bưng bát uống một ngụm canh: "Em đã phản bội sư môn rồi."
Đường Cửu cảm thấy cô đúng là bê đá tự đập chân mình, nhưng da mặt dày không chịu thua: "Nhưng em có thể từ đồ đệ biến thành vợ anh, vẫn là người một nhà thôi."
Dung Dư Dương suýt bị sặc canh, mím môi nói: "Em là con gái, phải e lệ chứ."
Đường Cửu cảm thấy chỉ nhìn mặt Dung tiên sinh thì ăn cơm tẻ cũng ngon miệng, nhưng riêng cà tím cô sẽ không chạm vào.
Chẳng biết do đồ đệ đã bị giáo dục hay vì câu đồ đệ trở thành vợ khiến Dung Dư Dương cảm thấy có thể tha thứ cho Đường Cửu đại nghịch bất đạo, anh đặt bát canh xuống: "Bưng hết món còn lại lên."
Suy cho cùng Dung Dư Dương chỉ muốn dạy dỗ đồ đệ không nghe lời, không nỡ bắt cô ngốc Đường Cửu ăn cơm tẻ.
Chờ Đường Cửu ăn xong, Dung Dư Dương bèn gọi cô đến thư phòng: "Đóng cửa cho kỹ."
Đường Cửu ngoài mặt cười hì hì, trong lòng thấp thỏm không yên, sau khi đóng cửa đóng lại, cô ngoan ngoãn cọ vào người Dung Dư Dương, làm nũng: "Sư phụ, em mệt rồi, cùng nhau ngủ trưa nhé?"
Dung Dư Dương nhếch môi không nói.
Đường Cửu không dám la lối nữa, cô biết vẻ mặt này của Dung Dư Dương là muốn nghiêm túc.
Dung Dư Dương đang trầm tư xem mở miệng thế nào, nhất thời không hé răng.
Đường Cửu lén lút nhét tay mình vào tay Dung Dư Dương.
Dung Dư Dương thở dài cầm tay cô: "Đường Cửu, đồng ý với anh, đừng mạo hiểm vì anh nữa."
Đường Cửu lắc đầu, cúi đầu áp mặt mình vào mu bàn tay anh: "Sư phụ, em đã được coi là người tu hành rồi."
Việc tu hành của nhà phong thủy chủ yếu dựa vào tích lũy kinh nghiệm và lấy được tặng phẩm trời đất.
Tặng phẩm trời đất nào có dễ lấy, nhất định phải mạo hiểm.
Hơn nữa cơ hội chiêm ngưỡng tặng phẩm trời đất vô cùng ít ỏi, đây cũng là nguồn tu hành của nhà phong thủy và nhà tướng số.
Nhà tướng số và nhà phong thủy đều có mệnh "ngũ tệ tam khuyết"* nhưng số mệnh của nhà phong thủy tốt hơn nhà tướng số, bởi vì khi điều trị phong thuỷ có cơ hội tìm được công đức hoặc tặng phẩm trời đất, chỉ là tặng phẩm trời đất khó tìm hơn công đức mà thôi.
(*) Ngũ tệ tam khuyết là một loại mệnh mà các nhà tướng số, phong thủy đều phải chịu do đã tiết lộ quá nhiều thiên cơ. "Ngũ tệ" (5 hại) gồm: quan, quả, cô, độc, tàn. "Tam khuyết" (3 điều thiếu thốn) gồm: tiền, mệnh, quyền.
Tặng phẩm trời đất không những có công hiệu tốt, còn có thể chứa trong đồ vật đặc thù để độ (cứu giúp) cho người khác.
Có điều, muốn lấy được tặng phẩm trời đất là điều vô cùng gian nan.
Phong thủy là con cưng của trời đất, nhất là những nơi phong thuỷ tốt đều được trời đất thiên vị.
Song, có nhiều nơi do tác nhân tự nhiên hay con người khiến phong thuỷ tốt cũng suy tàn, thậm chí biến thành hiểm địa, long mạch vì thế cũng bị phá hoại, từ cát mạch biến thành hung mạch.
Nếu nói phong thuỷ là con cưng thì long mạch chính là tâm can bảo bối của trời đất, dẫu biến thành hung long thì nhà phong thủy cũng chỉ có thể điều trị mà không thể hủy hoại. Cái giá hủy hoại long mạch là gì, ngay cả nhà phong thủy cũng không dám thử.
Nếu có thể điều trị long mạch từ hung long thành cát long thì sẽ có cơ hội lấy được tặng phẩm trời đất.
Trời đất hào phóng như thế, ắt có thể nhận ra chỗ hung hiểm trong đó. Quan trọng nhất là thành công chưa chắc đã có tặng phẩm trời đất, nhưng thất bại nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!