Trong bệnh viện, anh Lâm đang sắp xếp đồ đạc. Có Đường Cửu, việc chăm sóc Dung tiên sinh đều do mình cô ôm hết nên anh không có gì làm, chỉ cần không cho người khác tới gần Dung tiên sinh là được.
Anh Lâm dọn dẹp xong, ngồi ở bên giường, nói: "Dung tiên sinh đừng xảy ra chuyện gì nhé."
Thực tế, từ khi trở về, Đường Cửu vẫn luôn tỉnh táo, nhưng chính sự tỉnh táo ấy lại khiến anh Lâm kinh hồn táng đảm, cô quan tâm Dung Dư Dương nhường nào, anh đều biết.
Thậm chí anh Lâm cảm giác, nếu một ngày bảo Đường Cửu lựa chọn giữa một nghìn người chết và một mình Dung Dư Dương chết, chắc chắn cô sẽ chọn vế đầu không chút do dự.
Nếu cô tỏ ra căm phẫn khi đối mặt với nhà họ Kim, anh Lâm sẽ không sợ hãi thế này.
Trong phòng khách sạn, Đường Cửu đã hỏi hết những gì cần hỏi, cô lạnh giọng: "Ông biết người họ Thẩm không phải nhà phong thủy chính phái, không dám đắc tội đúng không?"
Cha Kim lảng tránh ánh mắt cô: "Tôi không biết, tôi đâu phân biệt được những thứ ấy."
Đường Cửu nói: "Dù không phân biệt được nhưng chỉ cần là người có đầu óc đều nhận ra anh ta có ý xấu. Chẳng qua ông biết sư phụ tôi là nhà phong thủy chính phái, sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý nên mới to gan hại anh."
Câu này trực tiếp vạch tấm màn che cuối cùng của nhà họ Kim, họ biết nhà phong thủy họ Thẩm không đi theo chính phái nên đâu dám đắc tội, dù biết ông ta muốn hãm hại Dung Dư Dương cũng chẳng dám lên tiếng, hơn nữa nhà phong thủy họ Thẩm còn hứa giúp họ giải quyết hậu họa.
Nhà họ Kim đương nhiên không dám trái ý, thậm chí không chịu nhắc nhở Dung Dư Dương một lời.
Còn Dung Dư Dương? Tuy tài giỏi nhưng anh thuộc chính phái, trong lòng hẳn có nguyên tắc, sẽ không liên lụy người thường, cho dù biết mình bị tính kế cũng sẽ tìm nhà phong thủy họ Thẩm tính sổ, không hại nhà họ Kim. Lúc đó, nhà họ Kim chỉ cần nhận lỗi, giả bộ như không biết chuyện là xong.
Đây là lý do mà nhiều người tình nguyện đắc tội chính nhân quân tử cũng không dám đắc tội kẻ tiểu nhân vì thủ đoạn của họ càng đáng sợ.
Đường Cửu lạnh lùng: "Đáng tiếc, sư phụ tôi là chính nhân quân tử, còn tôi thì không."
Cha Kim hít sâu một hơi, ép bản thân bình tĩnh lại: "Nhà phong thủy không thể dùng phong thủy hại người thường."
Đường Cửu vốn chỉ suy đoán, nghe xong bèn nhíu mày: "Xem ra ông hỏi thăm rất rõ ràng."
Cha Kim ngụy biện: "Đó là do bạn tôi đề cập với tôi, nếu không tôi nào dám mời nhà phong thủy về nhà."
Đường Cửu quét mặt nhìn mấy người trong phòng, đứng lên sửa sang quần áo, xoay chiếc vòng trên cổ tay: "Tôi…"
Chưa kịp dứt lời, di động của cô vang lên, cô nhíu mày xem, nét mặt hơi đổi. Ngay khi nhận máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng khàn khàn, chỉ nói hai từ ngắn gọn: "Trở về."
Đường Cửu nghe thấy âm thanh quen thuộc, cong môi không đáp.
Bên kia, Dung Dư Dương tựa nửa người vào đầu giường nghe tiếng cô hít thở: "Anh muốn gặp em đầu tiên."
Đường Cửu mấp máy môi, đáp: "Vâng."
Giọng anh hơi suy yếu, lại rất kiên trì, tuy không thúc giục nhưng cũng không định tắt điện thoại.
Đường Cửu đâu nỡ treo điện thoại của Dung Dư Dương. Hơn nữa, Dung Dư Dương đã tỉnh, đương nhiên cô phải về xem. Cô nhéo chân gấu nhỏ, nói: "Các ông gặp may đấy." Sau đó mặc kệ bọn họ, cầm tư liệu rời đi.
Trong phòng bệnh, anh Lâm bưng một cốc nước đến: "Dung tiên sinh uống nước đỡ khô môi."
Dung Dư Dương giữ di động, nhận cốc uống vài ngụm nước rồi đưa anh Lâm.
Anh Lâm ở bên cạnh không dám nói năng gì. Anh không để ý người đã tỉnh, phải nhờ Dung Dư Dương mở miệng hỏi di động mới phát hiện ra.
Đường Cửu chạy vội về, bước vào phòng vẫn còn thở gấp, đỏ hoe mắt nhìn anh: "Sư phụ ngốc."
Đường Cửu chưa vào phòng, Dung Dư Dương cũng đã nghe ra tiếng bước chân cô, chờ cô vào mới treo điện thoại.
Anh Lâm thấy Đường Cửu và Dung Dư Dương Minh có lời muốn nói, tự giác đứng dậy đi ra ngoài, còn ý tứ đóng cửa lại.
Đường Cửu đi đến bên giường, tay khẽ vuốt mặt anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!