Thực tế, Đường Cửu không chỉ nói mấy câu thừa thãi, nhân lúc Lý Dung ra ngoài, cô thuật lại chuyện tòa nhà thương mại của họ Diệp: "Bọn họ xin phương thức liên lạc của anh, em từ chối rồi."
Dung Dư Dương lạnh mặt: "Không biết điều."
Đường Cửu cười hì hì: "Anh trai nhỏ giận à?"
Tất nhiên anh giận chứ, Đường Cửu là do anh tự mình chỉ dạy, thậm chí là người anh đặt trong lòng. Cô bị người ta nghi ngờ, nhất định anh sẽ mất hứng.
Đường Cửu cười tít mắt, chính vì biết luôn có một người chống lưng cho mình nên cô không thèm để ý: "Em thấy ông ta chỉ không cam lòng, đành phải xem ông ta có thể hạ quyết tâm hay không thôi."
Cụt tay tuy đau nhưng vẫn có thể sống tiếp. Nếu nhà họ Diệp không sớm quyết định, sợ rằng cơ hội cụt tay cũng chẳng còn, rất nhiều việc càng để lâu càng nghiêm trọng.
Dung Dư Dương cũng hiểu: "Không có cách vẹn toàn." Trừ phi có thể sửa lại hai con đường bên ngoài tòa nhà thương mại, vấn đề là nhà họ Diệp không đủ tài cán ấy. Sợ Đường Cửu buồn bực vì cách của mình bị chất vấn, giọng anh dịu dàng hơn rất nhiều, "Cho dù là anh cũng không có cách."
Cô cảm giác lời anh nói chỉ có bảy phần thật: "Em nhớ anh trai nhỏ rồi."
Dung Dư Dương mím môi.
Chốc lát, Đường Cửu cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe đối phương hít thở cũng thỏa mãn trong lòng.
Hồi lâu, Dung Dư Dương mới lên tiếng: "Anh biết rồi." Anh cũng rất nhớ em, rất muốn rất muốn gặp em.
Như hiểu ý tứ trong lời Dung Dư Dương, cô vui vẻ gập ngón chân. Bởi vì Lý Dung đẩy cửa vào, cô không giỡn nữa mà hỏi: "Sư phụ đang nghỉ trưa à?"
Dung Dư Dương nói: "Anh đang ở nhà họ Ngụy."
Đường Cửu sửng sốt: "Rắc rối lắm ạ?"
Dung Dư Dương định đáp không rắc rối, song lời đến miệng bỗng đổi thành: "Chuyện công trường đã xử lý xong rồi."
Ngụy Cẩn lắng nghe Dung Dư Dương nói, vừa ăn kem vừa hóng chuyện.
Đường Cửu ồ một tiếng: "Vậy là anh tới nhà họ Ngụy ăn cơm?"
Dung Dư Dương: "Em họ Ngụy Cẩn cứ quấn lấy anh."
"Cái gì!" Đường Cửu ngồi bật dậy, đổi giọng: "Em bảo này, nếu có người giới thiệu đối tượng cho anh, anh không được đồng ý đâu nhé."
Ngụy Cẩn tỏ vẻ đời này không còn gì tiếc nuối, nhìn về phía anh Lâm hỏi khẽ: "Tiểu Đường sẽ giận chó đánh mèo chứ?"
Anh Lâm gật đầu không chút do dự.
Ngụy Cẩn nuốt nước bọt: "Cô ấy lợi hại lắm hả?"
Anh Lâm ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Nhiều lúc tôi còn không đánh lại cô ấy."
Đây cũng là lý do khi có Đường Cửu, anh Lâm rất yên tâm rời Dung Dư Dương.
Ngụy Cẩn trầm ngâm: "Anh cảm thấy cô ấy có đánh tôi không?"
Anh Lâm nhìn Ngụy Cẩn: "Vậy phải xem Dung tiên sinh nói thế nào."
Ngụy Cẩn luôn có một dự cảm xấu, hơn nữa dự cảm của anh ta ngay lập tức trở thành sự thật.
Dung Dư Dương kể: "Cô ta ngã vào anh."
Đường Cửu vội truy hỏi: "Đụng phải anh? Có đè lên vết thương của anh không?"
Ghen? Hình như chẳng quan tâm, phản ứng đầu tiên của cô là muốn biết anh bị thương hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!