Lý Dung nhăn mày: "Tôi phản đối cách nói con người có vận mệnh định sẵn, bát tự xác định vận mệnh, rõ là nói nhăng nói cuội."
Giáo sư Trình nghiêm mặt: "Lý Dung, thầy cảm thấy em cần bình tĩnh lại."
Trịnh Thu Kiến vội mở chai đưa cô ta "Uống ngụm nước đã, hôm nay thời tiết khô nóng, tâm trạng cũng dễ phiền muộn."
Diệp Kỳ cầm đồ ăn vặt ra: "Mọi người ăn một chút nhé."
Cảm nhận được địch ý của Lý Dung, Đường Cửu hơi khó hiểu, chẳng lẽ nhà cô ta từng bị lừa? Có điều nhìn ánh mắt cô ta dõi theo Diệp Kỳ, cô bỗng hiểu ra đó chỉ là tâm tư con gái: "Thực tế, về cách nói "vận mệnh do trời" tôi cũng là không đồng ý, tôi càng tin "nhân định thắng thiên*"."
(*) Thành ngữ chỉ ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng số phận, thay đổi vận mệnh.
Dứt lời, bầu không khí trong khoang dịu đi nhiều, giáo sư Trình liếc Lý Dung: "Nếu em còn như thế, thầy đành phải cho em về trước thôi."
Cô ta phát hiện giáo sư rất nghiêm túc, bối rối gọi: "Chú Trình."
Đường Cửu nhướng mày, chẳng trách Lý Dung dám nói vậy trước mặt giáo sư, hóa ra là quen biết ông, quan hệ có vẻ không tồi.
Giáo sư Trình nói: "Nếu cháu không tự kiểm điểm, chú sẽ gọi cha cháu, bảo ông ấy đón cháu đi."
Lý Dung không dám hé răng nữa.
Ông nhìn về phía Đường Cửu, nói: "Xin lỗi Tiểu Đường, do chú dạy học trò không nghiêm."
Đường Cửu mỉm cười: "Phong thuỷ chính là tin ắt có, không tin ắt không có."
Giáo sư Trình nghiêm mặt: "Thế giới bao la không gì không thể, chú cảm thấy nếu đã lưu truyền hàng ngàn năm, chắc hẳn phải có đạo lý riêng."
Đường Cửu cũng không chấp nhặt việc này: "Cháu kể chuyện xưa cho mọi người nhé. Sau khi lên ngôi, Chu Nguyên Chương cảm thấy mình là "mệnh Hoàng đế", vậy há chẳng phải người sinh cùng thời điểm với mình cũng có "mệnh Hoàng đế"? Nếu không giết hết bọn họ, tương lai họ sẽ tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với ông ta."
"Chu Nguyên Chương lo lắng ngôi Hoàng đế bị lung lay bèn lệnh cho binh lính bắt hết những người sinh cùng thời điểm với mình rồi xử tử." Đường Cửu chẳng phải người giỏi kể chuyện, không tạo nổi bầu không khí, "Lúc đang chém giết, Chu Nguyên Chương bỗng đổi ý muốn gặp người sinh ra cùng mình nên sai quân dẫn họ đến tra hỏi."
Lý Dung vô thức bị thu hút, bởi vì con người luôn tò mò với những chuyện mình không biết.
Đường Cửu tiếp tục: "Chu Nguyên Chương hỏi người bị dẫn đến, "Ngươi đang làm gì?" Người nọ trả lời, "Nuôi ong." "Nuôi bao nhiêu?" "Nuôi chín tổ, hàng vạn con." "
"Chu Nguyên Chương nghe xong lại hỏi người khác, có người nuôi tằm, có người nuôi cá. Ông nghĩ cho dù sinh cùng thời điểm, người làm Hoàng đế cũng chỉ có mình ông nên không giết người nữa." Đường Cửu cầm chai nước nhưng không uống, chỉ thưởng thức trên tay: "Người sinh lục đồng, vận mệnh khác nhau bởi vì liên quan đến rất nhiều thứ."
Trịnh Thu Kiến hỏi: "Người sinh lục đồng có ý gì?"
Cô giải thích: "Lục đồng tức cùng giây, cùng phút, cùng giờ, cùng ngày, cùng tháng, cùng năm. Rõ ràng cùng sinh ra nhưng vận mệnh lại bất đồng. Đơn giản vì nơi sinh khác nhau; tuổi của cha mẹ, anh chị em và phối ngẫu khác nhau; tuổi con cái và số người con khác nhau; giới tính khác nhau; mặt mũi vân tay khác nhau; cấu trúc xương khác nhau; mộ tổ, nhà cửa khác nhau; định hướng khác nhau; gen di truyền khác nhau; hoàn cảnh gia đình khác nhau."
Giáo sư Trình thở dài: "Đúng thế, gia cảnh chênh lệch ảnh hưởng rất nhiều."
Đường Cửu gật đầu: "Thành thật mà nói, hai bé trai cùng sinh ra, một người ở nhà giàu sang, nhà kia cơm ăn không đủ no, mọi người có cảm thấy vận mệnh sau này của hai đứa trẻ giống nhau không?"
Đây là một vấn đề thực tế nhưng cũng rất đau xót.
Lý Dung phản bác: "Cũng có người phấn đấu vì bản thân, chưa kể không phải nhà ai cũng khá giả."
Đường Cửu nói: "Dù người đó nỗ lực hay không, cô cho rằng họ sẽ có vận mệnh giống nhau ư? Hoàn cảnh sinh trưởng đã quyết định họ trở thành hai người khác nhau."
Cô ta không nói nữa.
Cô uống một ngụm nước: "Thực tế, ngay cả cặp sinh đôi có cũng có vận mệnh bất đồng, tuy sinh cùng giờ nhưng vẫn phân chia trước sau. Nhỏ không giống, lớn lên càng khác biệt."
Giáo sư Trình gật đầu: "Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều cặp sinh đôi có tính cách trái ngược."
Diệp Kỳ cảm thấy kỳ diệu, việc này ai cũng biết nhưng chưa bao giờ tổng kết lại một cách hệ thống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!