Chương 14: Anh trai nhỏ là người của cô

Trong thang máy, Đường Cửu than thở: "Chín giờ chúng em phải đi rồi."

Bây giờ là bảy rưỡi, chỉ còn một tiếng rưỡi, Đường Cửu gặp được Dung Dư Dương tuy rất vui nhưng cô càng luyến tiếc.

Anh nói: "Anh tiễn em rồi đi làm việc."

Cô hỏi: "Việc gì?"

Cô không biết anh nhận công việc trong khoảng thời gian này: "Có nguy hiểm không?"

Dung Dư Dương toan trả lời thì Ngụy Cẩn bên cạnh lên tiếng: "Công trường đang thi công nhà anh có hai người nhảy lầu, anh nhờ Dư Dương tới xem."

"Yên tâm, không nguy hiểm đâu, anh cũng đi cùng." Ngụy Cẩn bảo đảm: "Anh tuyệt đối không cho ai đến gần cậu ấy."

Dung Dư Dương: "…"

Đường Cửu: "…"

Dung Dư Dương thầm nghĩ đáng lẽ không nên dẫn Ngụy Cẩn theo, quá lắm chuyện.

Đường Cửu mỉm cười: "Vâng."

Ngụy Cẩn cười ha ha.

Cô hỏi: "Sư phụ muốn gặp giáo sư Trình không?"

Anh đáp: "Gặp."

Đường Cửu cúi người ghé vào tai anh: "Anh trai nhỏ sợ em bị người ta bắt nạt, cố ý đến làm chỗ dựa cho em phải không?"

Anh trả lời không do dự: "Không phải."

Phủ nhận quá nhanh trái lại khiến người ta cảm thấy anh đang nói dối.

Đường Cửu hít vào một hơi: "Anh trai nhỏ thơm quá."

Dung Dư Dương đỏ bừng mặt: "Đứng đắn một chút."

"Hì hì."

Thang máy mở cửa, Đường Cửu không muốn để người ngoài trông thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Dung Dư Dương, cô đứng thẳng người đẩy anh về phòng giáo sư Trình.

Giáo sư Trình đã ăn xong, nhưng vì phần của Đường Cửu chưa hết nên chưa bảo cất dọn. Thấy Dung Dư Dương, ông ngạc nhiên cười nói: "Sao thầy cũng tới? Sợ tôi bắt đồ đệ thầy đi?"

Anh nói: "Không phải, tôi tiện đường qua thăm giáo sư."

Gặp Dung Dư Dương, Diệp Kỳ chỉ cảm thấy mừng rỡ, vốn dĩ anh ta còn đang chưa biết làm quen với Dung Dư Dương thông qua Đường Cửu thế nào, không ngờ mới đó đã gặp người thật, có điều Dung Dư Dương vừa tàn tật vừa bị mù thật sự là đại sư phong thủy?

Giáo sư Trình cười lớn: "Ăn cơm chưa? Chẳng lẽ mọi người ra ngoài sớm vì có việc gấp? Không muộn chứ?"

Dung Dư Dương nói: "Tôi ăn qua rồi."

Ông nhìn Đường Cửu, nói: "Cơm của Tiểu Đường vẫn đang ăn dở, không cần ở lại đây đâu."

Dung Dư Dương khẽ nhíu mày: "Đi ăn cơm."

Cô ngoan ngoãn: "Em biết."

Ba người Trịnh Thu Kiến đều đứng sau giáo sư Trình, Lý Dung nhìn Dung Dư Dương, vô cớ đỏ mặt. Tuy cô ta thích Diệp Kỳ nhưng Dung Dư Dương khôi ngô tuấn tú lại tàn tật rất dễ khơi dậy tình mẹ và thiện cảm của phái nữ. Cô ta hơi ghen tỵ khi Đường Cửu có thể ở bên cạnh người đẹp trai như thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!