Quay về căn phòng nhỏ, Phong Lăng lập tức nhảy lên giường xếp bằng người lại bắt đầu tu luyện. Nàng cảm thấy được các tia nguyên tố giao động trong không gian đang tiến vào cơ thể nàng, một luồng khí nhỏ tiến đến vùng đan điền. Biết mất? Nguyên khí của nàng vào đến đan điền thì biến mất? Thử lại vài lần đều xảy ra chuyện tương tự, Phong Lăng nhíu mi tay xoa xoa mặt theo thói quen.
"Sao vậy? Tu luyện gặp vấn đề?" Giọng nói của Lam Hân vang lên trong đầu nàng.
Phong Lăng lắc đầu nhè nhẹ tay vẫn xoa cằm "Nguyên khí vào đến đan điền thì tự động biến mất. Hay là...?" ngừng động tác xoa tay lại, nàng đi thẳng đến chiếc gương đồng.
"Có phát hiện?" Lam Hân tò mò.
"Ám văn này có vấn đề." Phong Lăng lẩm bẩm, hẳn là nàng trước đây đã xảy ra chuyện gì đó đi. Cái danh đoạt giải Noben về y học cũng không phải là danh hão, Phong Lăng nhà ta đã nghiên cứu hết đông tây y các loại rồi a. Tự tay bắt mạch cho mình, cuối cùng nàng phun ra hai tiếng "Trúng độc."
"Độc? Ngươi trúng độc? Độc gì? Chữa được chứ?" Lam Hân hỏi đồn.
"Hân Hân, ta cần yên tĩnh." Phong Lăng gằn từng tiếng.
"..."
Loại độc này khá phức tạp đây, có lẽ chính nó khiến mình không thể tu luyện. Nhưng độc gì mà bao nhiêu danh y Tử Nham mời đến đều không phát hiện ra? (Đây là do trước đây Tử Nham từng muốn chữa ám văn cho Phong Lăng).
Phong Lăng suy nghĩ mông lung một hồi rồi lấy từ đâu ra một cái áo choàng đen trùm lên người. Hôm nay không phải ngày Tử Hinh đến thăm.
Vòng vèo mãi Phong Lăng mới tìm được một xưởng rèn nhỏ ở phía bắc Kỳ thành. Bên trong khá tối, lại chỉ có một lão già đang chơi đùa với hai con mèo nhỏ nhưng trực giác mang nàng đến đây thì nàng tin chỗ này có thể có cái nàng cần. Lại đừng nghĩ trực giác vớ vẩn nha, kiếp trước nhờ nó mà nàng thoát chết không biết bao nhiêu lần đó.
"Không biết tiểu cô nương đây muốn rèn thứ gì?"
"Ta muốn rèn một số thứ, không biết lão bá có thể giúp được không?"
"Tay nghề ta tuy không cao nhưng chắc sẽ không làm cô nương thất vọng."
"Ta muốn..." Phong Lăng bắt đầu miêu tả ngân châm mình từng sử dụng ở hiện đại với đủ kích cỡ.
"Thứ này rất lạ. Nhưng rất thú vị." nói đoạn lão bảo nàng chờ rồi đi vào gian sau để rèn.
Nửa canh giờ trôi qua, lão đi ra cầm trên tay là một hộp bạc nhỏ mà cực kì tinh xảo.
Phong Lăng đón lấy hộp nhỏ mở ra xem. Bên trong đều là ngân châm sáng bóng kích cỡ đủ cả, nhìn rất thích mắt. Nhưng là "Ngân châm bằng bạc này... ta không có đủ tiền." tiền nàng có đều là do tích góp suốt 10 năm qua, đâu đủ để mua thứ xa hoa này được chứ.
"Không sao hết. Hộp nhỏ này ta tặng tiểu cô nương."
"Tặng ta?"
"Phải. Chúng ta gặp được nhau xem như là kì ngộ, cô nương lại giúp ta giải sầu, hộp nhỏ này coi như quà đáp lễ."
"Vậy cảm ơn lão bá."
"Không cần khách khí. Ta tên Du Hiên, nếu có duyên sẽ gặp lại." nói đoạn lão bèn biến mất không phải nói là đi nhanh đến nỗi không kịp nhìn.
"Vận cứt chó mà." Lam Hân nhịn không nổi hô.
"Hử? Là sao?"
"Hừ. Ngươi nhìn không ra nhưng ta nhìn ra. Lão già đó đã là Thiên Bạch Cảnh cao cấp rồi, thứ rèn cho ngươi cũng là Khí Phẩm cao cấp vậy nhưng không mất tiền. Rõ ràng là gặp cao nhân mà. Đúng vận cứt chó."
"Nha..."
"Mà ngươi định làm cái gì với đống kim châm đó vậy?"
"Giải độc." Lăng Phong trả lời, ánh mắt nhìn mấy cây ngân châm đăm chiêu suy nghĩ. Lam Hân nghe vậy thì rất ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, nàng biết Phong Lăng đang cần yên tĩnh.
Khoảng chừng nửa khắc sau, Phong Lăng thở dài "Ai. Sau này phải thường xuyên luyện tập môn này thôi, bao lâu rồi không dùng ngân châm để chữa bệnh nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!