(Vụ án phanh thây ở đại học Nam Kinh là một vụ án có thật xảy ra năm 1996 ở Trung Quốc, cuối chương này tại hạ sẽ trích dẫn vụ án đó.)Hai người Tô Bạch và Sở Triệu cùng nhau ngồi xổm xuống ở bên cạnh vườn hoa khu giảng đường, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
- Buổi trưa nay tôi mới hỏi cậu có suy nghĩ gì về việc phòng thí nghiệm mất ba thi thể giảng viên hay không, buổi tối cậu liền có thể cho tôi đáp án.
Sở Triệu bất mãn nói, ý tứ giống như ban ngày Tô Bạch đã biết nhưng lại không nói, đến buổi tối mới nói cho anh ta biết, làm hại anh ta phải từ trong chăn đứng dậy, tràn đầy một loại cảm giác oán niệm khuê phòng. Tô Bạch nhìn thoáng qua anh ta:
- Cậu không nhìn thấy miếng da đầu kia sao?
- Tôi nhìn thấy máu là ngất, gan lại nhỏ, tôi không thấy gì. Sở Triệu trả lời.
- Dựa vào bản lĩnh này, cậu còn có thể làm cảnh sát?
- Cậu biết rồi đó, tôi dựa vào quan hệ, đi cửa sau. Sở Triệu đứng thẳng người lên, duỗi lưng một cái.
- Đây không phải là da đầu của ba thi thể giảng viên, thi thể của giảng viên đều bị ngâm trong Formalin bao nhiêu lâu rồi, hơn nữa sớm đã bị sinh viên lật qua lật lại không biết bao nhiêu lần, sao da đầu của bọn họ có thể còn máu được? Hơn nữa da đầu này rất nhẵn nhụi và mềm, có lẽ là mới chết không bao lâu, hoặc là được bảo quản trong thời gian ngắn. Sở Triệu dùng ánh mắt giống như đang nhìn biến thái nhìn chằm chằm vào Tô Bạch:
- Cậu còn lấy ra xem?
- Lúc phát hiện da đầu, tôi đang có mặt ở hiện trường, tôi cũng được coi là một nhân chứng, trước khi cảnh sát đến, dĩ nhiên là tôi đã đi xem qua.
- Haiz, kia là da đầu mới, có phải nó có ý nghĩa gì không? Sở Triệu qua loa nói một câu, sau đó anh ta lại lấy một điếu thuốc ra, chuẩn bị châm lửa, nhưng một trận gió thổi tới, anh ta bật mấy lần đều không được.
- Da đầu còn mới, trước đó lại không có ai báo cảnh sát về việc bị thương tích gì, tám, chín phần mười, đây có lẽ là một vụ án giết người. Sở Triệu vẫn không châm được lửa, anh ta tức giận ném thuốc lá và bật lửa xuống mặt đất, giẫm chân lên đó hai lần.
- Điều này không phải là có nghĩa, tối nay tôi không thể về được sao? Tô Bạch bày ra dáng vẻ cậu cứ nói đi nhìn Sở Triệu, nhưng người cảnh sát như Sở Triệu cũng thật hiếm thấy, xảy ra phụ án giết người, anh ta lại còn nghĩ đến chuyện tối nay anh ta không thể về nhà ngủ ngon.
- Sở Triệu, cậu ở đó làm gì! Lúc này một người đàn ông trung niên đứng ở cửa tầng 1 khu giảng đường, hướng về phía bên này quát.
- Anh ta là anh rể tôi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự, nhà người ta anh rể vuốt mông ngựa em vợ con không kịp, con mẹ nó chứ, anh ta chỉ biết thao luyện tôi. Sở Triệu đội mũ cảnh sát lên:
- Đi, cậu qua đó với tôi.
- Đội trưởng Tôn, tôi đang đi điều tra tình huống, đây là Tô Bạch, cũng là một trong những người có mặt ở hiện trường phát hiện ra da người. Đôi trưởng Tôn có gương mặt hình chữ quốc, lúc nói chuyện rất rõ ràng, tóc húi cua, cho người ta một cảm giác chính trực, anh ta nhìn thoáng qua Tô Bạch, sau đó hỏi.
- Cậu làm xong ghi chép chưa? Tô Bạch khẽ gật đầu.
- Đã làm, những điều nên nói, tôi cũng đã nói hết. Nghe thấy thế, đội trưởng Tôn cũng không nói gì, trực tiếp nói với Sở Triệu:
- Cấp trên quyết định hiện tại sẽ tiến hành điều tra toàn bộ trường học, chúng ta không có đủ người, cậu qua liên hệ với ban giám hiệu hoặc là hội sinh viên của trường, điều thêm một số người có thể tin tưởng được, đến đây giúp đỡ.
- Vâng! Sở Triệu xoay người rời đi, Tô Bạch cũng đi theo anh ta. Hai người đi xa, Sở Triệu lập tức bày ra gương mặt đau khổ:
- Còn phải điều tra toàn bộ trường học sao?
- Phát hiện ra miếng da đầu mà không phải da chân, cho nên nhất định phải điều tra toàn bộ, đây cũng là chuyện bình thường.
- Tô Bạch, cậu nói xem, nếu như hung thủ cũng giống như cậu, giết người sạch sẽ một chút, như vậy thì tốt biết bao, giết người thì giết đi còn chạy đi cắt da, sau đó ném loạn, làm hại ông đây đi làm khổ sai. Tô Bạch:………. Dưới sự dẫn dắt của cảnh sát, hội học sinh được chia thành các hướng khác nhau, trường học bật toàn bộ hệ thống đèn trong trường lên.
Các sinh viên cũng mang theo đèn pin hoặc là bật chức năng đèn trong di động của mình lên, bắt đầu tìm kiếm. Bảy, tám trăm người bắt đầu tìm kiếm, trọng điểm là khu giảng đường nơi phát hiện ra miếng da đầu, lấy đó làm trung tâm. Kết quả tìm kiếm nhanh chóng được tập hợp lại, nó dễ dàng hơn trong tưởng tượng nhiều. Trong vườn hoa phát hiện thịt người, trong những phòng học khác cũng phát hiện ra thịt người, trong nhà vệ sinh cũng phát hiện ra thịt người, thậm chí là phía sau máy bán hàng tự động cũng có thịt người, nói tóm lại, trong thời gian một tiếng tìm kiếm, đã phát hiện ra mấy chục miếng thịt người. Điều này vô thức khiến cho những người tham gia tìm kiếm càng có thêm động lực. Đúng thế, Tô Bạch phát hiện các bạn sinh viên chung quanh hắn đang ngày càng cố gắng tìm kiếm, cho dù bọn họ biết thứ bọn họ đang tìm kiếm là thứ gì, nhưng xác suất tìm được thứ đó lớn như thế, quả thực là liều thuốc trợ tim cho bọn họ. Hai người Sở Triệu và Tô Bạch thì ngược lại, họ vẫn đang lười biếng.
Con hàng Sở Triệu này tuyệt đối là bị trong nhà ép buộc làm cảnh sát, sau đó sinh ra tâm lý phản nghịch, tâm lý phản nghịch này đã đạt tới mức độ biến thái, từ việc anh ta nguyện ý gia nhập câu lạc bộ giết người kia cũng có thể thấy được, trong lòng anh ta luôn có một lại cảm xúc bài xích với công việc của mình và bộ cảnh phục. Huân Nhi đã từng nói, bốn người trong câu lạc bộ này đều có bệnh thần kinh, điều này quả đúng là có đạo lý.
- Thứ bọn họ tìm là thịt người, là một bộ phận của thi thể, làm sao tôi lại có cảm giác giống như bọn họ đang chơi tìm kho báu thế? Sở Triệu dựa vào một thân cây, nói.
- Con người chính là như thế. Ánh mắt Tô Bạch nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn về phía Sở Triệu:
- Đừng nhúc nhích.
- Sao thế? Sở Triệu ngây người, sau đó anh ta nhìn theo ánh mắt Tô Bạch, ngẩng đầu nhìn lên bên trên, phía trên thân cây mà anh ta dựa vào, ở trong cành lá, bên trong thấp thoáng có một ổ chim non, nhưng trong ổ chim, rõ ràng là có vật gì đó đen xì, được bỏ vào trong đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!