Ngày đầu tiên vào đông, trong phạm vi trăm dặm thành Trường An, bắt đầu có tuyết rơi.
Bông tuyết trắng rơi xuống, cô tịch rơi xuống phía trên thành quách, tướng sĩ Đại Tần canh giữ trên tường thành vừa hà hơi sưởi ấm, vừa cảnh giác chú ý động tĩnh ngoài thành Trường An.
Từ khi biết được Mộ Dung Xung mang binh hướng tới Trường An, Phù Kiên liền hạ lệnh đóng bốn cửa thành Trường An, cấm dân chúng tùy ý xuất nhập. Lệnh này được ban ra, bách tính đều là lo lắng hãi hùng, cuộc sống an yên nhiều năm nay, xem ra lại giữ không được rồi.
Cờ hiệu Đại Tần bỗng nhiên xuất hiện ở ngoại ô phía Tây thành Trường An, dần dần đến gần, làm cho Tướng quân thủ ở đầu thành Trường An đột nhiên khẩn trương lên.
Khi tướng thủ thành thấy rõ người dẫn quân tiến đến là ai, lẩm bẩm: "Thì ra là Độc Cô Đại Tướng quân đến."
Độc Cô Minh siết chặt dây cương, nghiêng mặt thấp giọng nói với Tần Vân bên cạnh: "Trong chốc lát khi vào thành, để cho năm ngàn thiết kỵ nhanh chóng vào cung, trực tiếp chém Phù Kiên."
"Dạ." Tần Vân ôm quyền cười, trong lòng vô cùng kích động, chỉ cần vào thành thành công, hắn chính là Tướng quân khai quốc!
Độc Cô Minh hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy có chút không đúng, nhưng mà thành Trường An này quả thật đã gần trong gang tấc, hắn cùng với long ỷ kia, chỉ cách nhau một bước cuối cùng này.
"Trừng nhi..." Khóe miệng Độc Cô Minh đột nhiên cong lên, nghĩ đến vị Công chúa Đại Tần, dù sao hắn cũng rất vừa lòng, "Ngươi có nhớ đến ta không? Công chúa điện hạ của ta..."
Tần Vân nhịn không được cười nói: "Đại Tướng quân thật sự là người đa tình, thật tâm đối với Trừng Công chua."
Độc Cô Minh lắc đầu cười nói: "Cuộc chiến giữa ta và nàng, chỉ vừa mới bắt đầu. Nếu như ta giết phụ hoàng của nàng, ngươi nói xem, nàng sẽ phản ứng như thế nào đây?"
Sắc mặt Tần Vân không khỏi cứng đờ, "Này..."
"Càng khó có được, ta lại càng thích..." Độc Cô Minh cười đến bình thản, dõi mắt nhìn lên đầu thành Trường An, "Tọa ủng thiên hạ, mỹ nhân tâm, hai chuyện đại vui mừng của nhân sinh, nếu như ta đếu chiếm được, vậy ta chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian này."
Tần Vân ưu sắc nói: "Từ xưa giang sơn mỹ nhân đều khó lưỡng toàn, Đại Tướng quân, mạt tướng nghĩ..."
Độc Cô Minh sang sảng cười cắt ngang lời nói của Tần Vân, "Ha ha, ta và Phù Kiên không phải cùng một loại người, nếu trong lòng đã có một người, cần gì phải chiếm thêm những mỹ nhân khác? Có Trừng nhi, có giang sơn, cuộc đời này đã đủ rồi." Hơi ngừng một chút, Độc Cô Minh lập tức ấn kiếm, "Ta tin tưởng, ta có thể làm một hảo Hoàng đế khiến cho Trừng nhi kính trọng, khiến cho nàng không hối hận, khi gả làm vợ của ta."
"Nhưng mà Thanh... Phi không phải là người lương thiện, Đại Tướng quân, nàng sẽ..."
Độc Cô Minh xua tay nói: "Nữ tử trên thế gian này có lợi hại đến thế nào đi nữa, chung quy cũng chỉ là nữ tử, làm sao cũng không thể ngồi lên long ỷ. Huống hồ, ta là con rể của nàng, nếu ta làm Hoàng đế, quyền lợi của nàng cũng không ít, cho nên, chỉ cần ta nắm được Trường An, lại để cho Trừng nhi thuyết phục, nàng cũng không làm loạn được gì."
Tần Vân nghe hắn nói cũng đúng, rốt cuộc yên tâm, kích động nhìn cửa tây thành Trường An, "Đại Tướng quân, đệ đệ Tần Lôi của mạt tướng ở trong Hoàng cung làm nội ứng, chỉ cần có thể đi vào cửa thành này, Phù Kiên liền không thể hồi thiên chi thuật*!"
(*Cách nói ẩn dụ để chỉ sự xoay chuyển trong các tình huồng nguy hiểm)
"Tốt lắm, sau khi đại sự thành công, chắc chắn sẽ trọng thưởng!" Độc Cô Minh lớn tiếng cười, bàn tay to lớn vung lên, nói: "Toàn quân nghe lệnh, hướng về phía cửa Tây Trường An!"
"Dạ!"
Ba vạn tướng sĩ phía sau hét lớn một tiếng, khiến cho trái tim Độc Cô Minh sôi trào cuồng nhiệt.
"Nghe nói Mộ Dung Xung tạo phản, mạt tướng dẫn binh tiến đến hộ giá, làm phiền Tướng quân nhanh chóng mở cửa." Độc Cô Minh ghìm ngựa ngẩng đầu, cất cao giọng nói với Tướng quân ở đầu tường thành.
Tướng thủ thành nhìn nhìn Độc Cô Minh, ôm quyền cười nói: "Tướng quân trợ thủ Trường An, phản quân nhất định sẽ khó vượt Lôi Trì một bước, nhanh chóng mở cửa!"
"Khanh khách khanh khách..."
Thanh âm tướng thủ thành rơi xuống, liền nghe thấy cửa Tây nặng nề vang lên, dần dần mở ra một lỗ hổng.
Bàn tay của Độc Cô Minh vung lên, "Kỵ binh vào thành!"
"Dạ!" Tần Vân đắc ý rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm chỉ vào cửa Tây, "Các tướng sĩ, đi theo ta!"
Năm ngàn kỵ binh thành hàng đơn dũng mãnh tiến vào cửa Tây thành Trường An, tất cả mọi chuyện, đều nằm trong lòng bàn tay Độc Cô Minh, hắn không khỏi lại bắt đầu nghi hoặc.
Thế nhưng lại thuận lợi vào thành như vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!