Phù Trừng vừa bước vào doanh trướng của Thái y, sắc mặt hơi biến đổi, trong doanh trướng to như vậy thế nhưng nằm đầy những Thái y và tiểu nội thị đang mê man! Phù Trừng vừa muốn xoay người rời đi, liền nghe thấy một thanh âm kinh động, theo bản năng liền lắc mình ẩn sang bên cạnh.
Một mũi tên nhọn mang theo một tờ giấy bắn vào cột gỗ trong doanh trướng!
Phù Trừng bước nhanh tiến lên, đem mũi tên nhọn nhổ xuống, mở tờ giấy ra, sắc mặt đại biến, ném mũi tên trong tay xuống, vội vàng che kín miệng mũi. Chỉ thấy nàng vừa vò nát tờ giấy, vừa bước vọt về phía đông nam của doanh trướng, vén rèm bố ngăn chận trong doanh trướng lên, vội vàng chui ra ngoài.
Cùng lúc, Hứa Thất Cố đưa thuốc xong vừa trở về doanh trướng không khỏi kinh hãi trừng lớn hai mắt, vô cùng bối rối nhìn Phù Phi im lặng phất tay, ý bảo gia tướng thân binh nhanh chóng vây quanh doanh trướng của Thái y.
Không phải là điện hạ... Bị nhận ra rồi chứ?
Trong lòng Hứa Thất Cố khẩn trương, muốn bước nhanh tiến đến giải cứu, khổ nỗi nhất thời bối rối căn bản nghĩ không ra lý do hợp lý, trong lúc đang do dự, tinh tường nghe thấy mệnh lệnh của Phù Phi.
"Đem tất cả tiểu nội thị ở đây đều đưa ra ngoài cho bổn điện hạ!"
Trái tim Hứa Thất Cố như đang đốt lửa, giống như kiến bò trên chảo nóng, "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?" Thỉnh thoảng lại nhìn xung quanh doanh trướng, thấy một cái lại một cái tiểu nội thị bị đưa ra, chỉ cảm thấy trái tim nhảy lên đến cổ họng, rốt cuộc không hạ xuống được nữa.
Thẳng đến khi một gã Tướng quân cuối cùng đi ra khỏi doanh trướng, người bị đưa ra không phải là Phù Trừng, lúc này trái tim Hứa Thất Cố mới hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm thật dài.
Điện hạ không có ở bên trong, lại đi đâu chứ? Trái tim Hứa Thất Cố không an tâm được bao lâu, liền lại nhảy dựng lên, nếu như sau đó điện hạ ra ngoài làm lộ thân phận, chỉ sợ sẽ làm hỏng đại kế của Phu nhân a!
"Ở đây ai là Tiểu Đồng Tử?" Phù Phi không kiên nhẫn nhìn lướt qua các tiểu nội thị đang hôn mê bất tỉnh, "Dùng nhiều mê hương như vậy, cuối cùng cũng có thể đánh mê được kẻ tên mà Tiểu Đồng Tử, các ngươi đều lại đây nhìn một cái, rốt cuộc là ai?"
"Bẩm Tướng quân, chúng mạt tướng cũng không nhận biết bộ dạng của Tiểu Đồng Tử..." Thân binh của Phù Phi nhìn thật kỹ, nhất nhất lắc đầu.
Phù Phi khó xử nhìn qua đám tiểu nội thị, cũng không thể toàn bộ đều giết hết, nếu không khi phụ hoàng hỏi đến, cũng vô pháp ứng đối. Phù Phi giương mắt nhìn nhìn xung quanh, đúng lúc thân ảnh của Hứa Thất Cố ánh vào tầm mắt của hắn, lạnh lùng cười nói: "Nếu như là nội thị bên cạnh Hứa Thái y, hắn tất nhiên sẽ nhận ra được! Người tới, mới Hứa đại nhân đến đây."
"Dạ!"
Hứa Thất Cố nhìn thấy tiểu tướng đi về phía mình, hắn biết cho dù có muốn trốn cũng không còn kịp rồi, chỉ có thể nhẫn nhịn đi qua.
"Hứa đại nhân, điện hạ có lệnh, thỉnh Hứa đại nhân đi qua nói chuyện."
"Hạ quan tuân mệnh." Hứa Thất Cố chỉ cảm thấy tim đập đến lợi hại, đi tới bên cạnh Phù Phi, liếc mắt nhìn lướt qua tiểu nội thị dưới chân, lần nữa xác nhận Phù Trừng không có ở trong đó, lặng yên thở phào nhẹ nhõm.
"Hứa đại nhân, làm phiền ngươi nhìn xem, ở đây có Tiểu Đồng Tử không?" Phù Phi chỉ chỉ vào đám nội thị.
Hứa Thất Cố nghi thanh nói: "Không phải là Tiểu Đồng Tử đã phạm vào chuyện gì chứ?"
Phù Phi gật đầu nói: "Tối hôm qua có người đột nhập, bổn điện hạ điều tra được một ít manh mối, có liên quan đến Tiểu Đồng Tử này, cho nên, hôm nay đặc tới tìm hắn hỏi vài câu."
"Chỉ là hỏi vài câu, tại sao phải đánh thuốc nhiều tiểu nội thị như vậy?" Hứa Thất Cố hỏi lại một câu.
Phù Phi tức giận nói: "Bổn điện hạ làm việc, liền đến phiên một Thái y nho nhỏ như ngươi can thiệp sao? Ngươi chỉ cần trả lời, ai là Tiểu Đồng Tử?" Nói xong, Phù Phi cố ý tới gần Hứa Thất Cố từng bước, "Ngươi nên biết, khi Hoàng gia muốn một người phải chết, người đó cho dù có chín cái miệng cũng nói không rõ!"
Hứa Thất Cố chỉ cảm thấy sau lưng đều là mồ hôi lạnh, vội vàng ôm quyền nói: "Hạ quan hiểu được, hạ quan ngay lập tức nhận diện Tiểu Đồng Tử cho điện hạ."
Xem ra điện hạ không thể giả trang trộn lẫn vào đám tiểu nội thị nữa... Hứa Thất Cố nhìn đám nội thị đang hôn mê, hôm nay quả thật là cần một người chết thay điện hạ để bước qua một cửa này... Chính là, nay không biết tung tích của điện hạ, vạn nhất trở lại, như vậy thì phải làm sao bây giờ?
"Hứa Thất Cố, hay là ngươi cũng không muốn đầu của ngươi nữa?" Phù Phi thấy ánh mắt của hắn tràn đầy bối rối, lạnh giọng thúc giục nói, "Nhanh chóng báo cấp cho bổn điện hạ, rốt cuộc là ai?"
Nay chỉ có thể đi một bước tính một bước!
Trên đường xuống Hoàng Tuyền, nhớ đừng quay đầu lại, kiếp sau đừng lại bước chân vào nơi thâm cung này nữa!
Hứa Thất Cố nhắm hai mắt lại, tùy ý chỉ một người, "Tiểu Đồng Tử, chính là hắn!"
"Tốt lắm." Phù Phi cười cười, làm thủ thế giết người với tướng sĩ bên cạnh, "Kéo ra xa một chút hãy xuống tay, chôn ngay tại chỗ, tránh hấp dẫn kéo dã thú đến, quấy nhiễu mộng đẹp của phụ hoàng."
"Dạ!" Vài tên tướng sĩ nâng tên tiểu nội thị kia đi ra khỏi doanh trại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!