Chương 166: Khúc tấu thứ mười hai - Khánh đoàn viên

Gió lạnh thổi chầm chậm, lùa vào trong sơn đạo, lá đỏ hai bên sườn núi, lất phất bay xuống.

Một chiếc xe ngựa đứng ở trong sơn đạo, Tư Mã Yên nâng tay nhấc màn xe lên, im lặng nhìn về phía điểm cuối sơn đạo, dường như đang chờ đợi cái gì đó?

"Mẫu thân, chúng ta muốn đi đâu?" Thanh âm non nớt của Khánh nhi bỗng nhiên vang lên từ trong thùng xe.

Tư Mã Yên quay đầu ôn nhu cười với Khánh nhi, nói: "Khánh nhi ngoan, đợi thêm một lát nữa, được không?" Nói xong, vươn tay đem Khánh nhi ôm vào trong lòng.

Hôm nay Trừng nhi và Lan Thanh tẩu tẩu nhất định sẽ thành công, Khánh nhi tuy là nhi tử của Công chúa, nhưng mà cũng coi như là huyết mạch của hoàng thất. Từ xưa khi giang sơn đổi chủ, luôn có những gia tộc mang dã tâm, cắt cứ xưng vương, Khánh nhi ở lại trong thành Kiến Khang, chỉ có thể trở thành chướng ngại vật đối với mưu tính của Trưng nhi, chi bằng--

Đưa Khánh nhi đến nơi hắn nên đến, mẫu tử trong thiên hạ đều liền tâm, cốt nhục chia lìa như vậy, dù sao cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì.

"Cộc cộc! Cộc cộc! Cộc cộc!"

Tiếng vó ngựa vang lên, Trương Linh Tố cưỡi ngựa xuất hiện ở trong tầm mắt của Tư Mã Yên --

"Yên nhi!" Trương Linh Tố mang nét tươi cười tràn đầy gương mặt, ra roi thúc ngựa chạy về phía Tư Mã Yên.

"Ta cũng không chạy mất, ngươi cưỡi ngựa chậm một chút..." Tư Mã Yên nhìn thấy mái tóc đen của Trương Linh Tố toán loạn, nhịn không được cười nói.

Trương Linh Tố ghìm ngựa dừng trước xe ngựa, đột nhiên nhảy lên xe ngựa, không thấy rõ Khánh nhi đang ở trong xe ngựa, liền vội vàng ôm Tư Mã Yên vào trong lòng, thâm tình nói: "Lần này, ngươi mơ tưởng lại rời đi!"

"Khánh nhi ở đây... Ngươi như vậy để cho hắn nhìn thấy..." Trong lòng Tư Mã Yên vô cùng ấm áp, lại xấu hổ vì có hài từ ở bên cạnh, vội vàng đẩy Trương Linh Tố, "Sau này ta đi đâu, ngươi đều sẽ theo đó, ta sao lại rời đi?"

"Ha ha." Trương Linh Tố bật cười buông lỏng Tư Mã Yên ra, cúi đầu nhìn về phía Khánh nhi ở trong lòng Tư Mã Yên, nhịn không được vươn tay ra, vuốt lên mặt Khánh nhi một chút, "Khánh nhi đừng sợ."

"Mẫu thân!" Khánh nhi bĩu môi, ôm chặt lấy thân mình Tư Mã Yên, vùi đầu trốn vào lòng Tư Mã Yên, "Con sợ..."

Tư Mã Yên ôn nhu trấn an Khánh nhi, thán thanh nói: "Khánh nhi đừng sợ, đừng sợ..."

"Đường đường là tiểu nam tử hán, thế nhưng lại sợ một nữ nhân như ta?" Trương Linh Tố thất vọng lắc đầu.

"Hắn là bị dọa sợ." Tư Mã Yên trừng mắt liếc Trương Linh Tố một cái, "Bộ dáng phong trần mệt mỏi này của ngươi, vươn tay liền vuốt lên mặt người ta, có thể không sợ sao?"

"Khụ khụ." Trương Linh Tố ho khan hai tiếng, áy náy mỉm cười, nói với Khánh nhi, "Khánh nhi đừng sợ, có ta ở đây, không có ai dám khi dễ ngươi..." Nói xong, Trương Linh Tố xuống xe ngựa, nhặt lên một nhánh cây trên sơn đạo, tay trái nắm chặt cánh cây, cười nói với Khánh nhi, "Không tin, ngươi nhìn xem?"

Khánh nhi chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, từ trong lòng Tư Mã Yên ló cái đầu ra, kinh ngạc nhìn Trương Linh Tố múa kiếm ào ào bên sơn đạo.

"Khánh nhi, ngươi phải lớn lên nhanh một chút, chờ đến khi ngươi có thể cầm kiếm, ta sẽ dạy võ công cho ngươi, thế nào?" Trương Linh Tố bỗng nhiên ngừng lại, nháy mắt với Khánh nhi.

Tư Mã Yên vỗ vỗ đầu vai Khánh nhi, cười nói: "Còn không mau bái kiến sư phụ?"

"Sư phụ là cái gì?" Khánh nhi bối rối liếc nhìn Tư Mã Yên một cái.

"Gọi sư phụ, mới có thể học võ công, Khánh nhi trưởng thành, mới có thể bảo hộ bản thân, bảo hộ mẫu thân." Tư Mã Yên mỉm cười nhìn Trương Linh Tố, nàng làm sư phụ của Khánh nhi, không thể nghi ngờ chính là người tốt nhất để lựa chọn.

"Mẫu thân muốn Khánh nhi gọi, Khánh nhi liền gọi." Khánh nhi vội vàng gật đầu, nhỏ giọng gọi Trương Linh Tố một câu, "Sư phụ."

"Ha ha." Trương Linh Tố cầm nhánh cây trong tay ném đi, đi tới, vươn tay lại vuốt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Khánh nhi một chút, "Ngươi trưởng thành, phải ngoan ngoãn nghe lời Yên nhi, nếu như bướng bỉnh, làm sư phụ cũng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi."

"Mẫu thân, sư phụ thật hung dữ!" Khánh nhi nhất thời lại đỏ mắt, chui vào trong lòng Tư Mã Yên.

Tư Mã Yên bất đắc dĩ thở dài, Khánh nhi nay không có sinh phụ, thân mẫu lại đi rồi, tuổi còn nhỏ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, khó trách sẽ trở nên nhát gan như thế.

"Yên nhi đừng lo lắng, cho ta chút thời gian, ta nhất định có thể luyện ra dũng khí của hắn." Trương Linh Tố kiên định gật đầu nói xong, xoay người đem con ngựa vừa cưỡi đến vừa rồi cũng buộc vào xe ngựa, "Yên nhi, đây không phải là nơi có thể ở lâu, chúng ta đi thôi."

Tư Mã Yên ôm Khánh nhi ngồi vào vị trí xa phu, kéo dây cương đưa cho Trương Linh Tố, cười nói: "Tố Tố, chúng ta cùng nhau đánh xe đi."

"Ha ha, hảo." Trương Linh Tố nhảy lên ngồi trên xe ngựa, cầm lấy dây cương Tư Mã Yên đưa qua, hỏi, "Yên nhi, chúng ta đi đâu đây?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!