Chương 77: Anh còn có thể vô sỉ hơn không? (1)

Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt, trong lòng Đông Thu Luyện kinh ngạc, hôm nay Đông Thanh Nhiên sao lại mặc đồ đen? Đông Thu Luyện hiểu hai chị em kia, Đông Thanh Nhiên có tướng mạo bình thường, đối với cách ăn mặc thời trang một chữ cũng không biết, nhưng Đông Thanh Tư lại lớn lên ngọt ngào động lòng người, hơn nữa còn biết cách lợi dụng ưu điểm của bản thân, cho nên hai người này khi nhìn vào người khác không biết là hai chị em ruột.

"Chị họ!" Đông Thu Luyện để ly rượu xuống, chân mang đôi giày đen gót nhọn bước đến, lã lướt đi qua, sườn xám màu đen càng tỏ ra chói mắt, ánh mắt của mọi người ở đây cơ hồ tập trung lên hai người.

Khóe miệng Đông Thanh Nhiên cứng nhắc kéo ra một nụ cười, "Em họ!". Đông Thu Luyện không quên cái lần ở cục cảnh sát, khi mà chị họ này muốn cho cô một cái tát, còn có ở trước Tiêu gia lại muốn đánh cô, không thể không nói 5 năm không thấy, cô ta có chút hung lên!

Mà lúc này, Lệnh Hồ Mặc một thân tây trang đen từ trên lầu nhìn xuống, quét một vòng ở đại sảnh, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn Đông Thu Luyện, mà khi Lệnh Hồ Càn đi đến Đông Thanh Nhiên liền đưa tay khoác lên tay của Lệnh Hồ Mặc: "A Mặc, anh cùng Tiểu Luyện có lẽ đã lâu không gặp!"

"Là rất lâu không gặp!" Nếu cô ta đã muốn diễn trò, thì chính mình sao có thể không phối hợp, Đông Thu Luyện vươn tay, bàn tay của Đông Thu Luyện mảnh mai thon dài, bởi vì tay đối với pháp y là vô cùng quan trọng, cho nên Đông Thu Luyện luôn bảo dưỡng vô cùng tốt, trắng nõn như da em bé.

Lệnh Hồ Mặc đưa tay cầm, "Thật là đã lâu không gặp!" Âm thanh của Lệnh Hồ Mặc vô cùng trầm thấp có từ tính, hơn nữa lúc nói chuyện không mang theo bất cứ sắc thái nào, nhưng ánh mắt sắc bén khóa chặt bóng dáng của Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện để Lệnh Hồ Mặc tùy ý quan sát, bộ dáng không chút run động làm cho Lệnh Hồ Mặc sinh ra tia thất bại.

"Tiểu Luyện!" Tiêu Hàn đã sớm chú ý đến động tĩnh bên này, đi qua, đưa tay kéo Đông Thu Luyện vào ngực, cười nhìn Lệnh Hồ Mặc: "Lệnh Hồ tổng giám đốc!".

"Tiêu thiếu!" Lệnh Hồ Mặc buông bàn tay của Đông Thu Luyện ra, sự thất bại vừa nãy tựa như bị một cơn gió thối đi mất, làm cho cả trái tim của hắn trở nên lạnh buốt, nhất là Tiêu Hàn lúc này cúi đầu bên tai của Đông Thu Luyện, vành tai và tóc mai chạm nhau, nghiễm nhiên là sự thân mật nhất.

"Em họ thật là hạnh phúc a, Tiêu thiếu cũng là nhân trung chi long* nha!" Đông Thanh Nhiên kéo Lệnh Hồ Mặc, người đàn ông này kết hôn cùng ả lâu như vậy, lúc này ánh mắt lại dán lên người khác, hơn nữa người này chính là người là ả ghét từ nhỏ, "Chẳng lẽ em chồng chị không bằng Tiêu thiếu sao? Chị nhớ được là em cùng em chồng chị lúc trước có hôn ước mà!"

*Nhân trung chi long:"rồng giữa loài người" ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người

Mọi người ở gần đó đều nghe thấy được, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Đông Thu Luyện, khó trách lại quen thuộc với Lệnh Hồ phu nhân như vậy, mà cùng nhị thiếu cũng quen thuộc, nhưng nhị thiếu không quan tâm sao, vị hôn thê của mình nhưng bây giờ lại cùng người khác ở cùng một chỗ, quả nhiên gia tộc càng lớn lại càng phức tạp.

"Chị họ, chuyện này cũng là chuyện đã cũ, tôi cùng A Càn đều không để ý đến chuyện này, chị nói như vậy có ý gì đây, là để cho người khác cảm thấy tôi là người phụ nữ lẳng lơ ong bướm, hay là nói A Càn bội bạc? Sao chị kết hôn lâu như vậy rồi mà còn ngây thơ đến vậy, khi làm chuyện gì thì có thể suy tính được hậu quả không?" Giọng của Đông Thu Luyện mỉa mai nhìn Đông Thanh Nhiên, thật là khờ, so với Đông Thanh Tư, người phụ nữ này quả nhiên là điển hình của sự ngốc nghếch.

Nhưng nhìn hình dáng ngực của ả ta, Đông Thu Luyện dựa theo sự nhạy cảm của nghề nghiệp có thể phân biệt được ngực của ả ta có vấn đề, nếu như thân thể không có bệnh gì, như vậy chỉ có thể nói cái đó là giả, mất không ít công phu để gả vào Lệnh Hồ gia nha!

"Chúng ta đi qua bên kia đi!" Tiêu Hàn căn bản không muốn nhìn thấy hai vợ chồng của Lệnh Hồ gia, một người đối với Tiểu Luyện có địch ý, một người khác có ý muốn giữ lấy, Tiêu Hàn cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu.

"Chị họ, anh rể họ, tôi quên nhắc hai người, chị họ, nếu chị đã làm cái phẫu thuật kia, thì về sau có con, ngàn vạn đừng nuôi bằng sữa mẹ nha, có độc…" Nói xong liền kéo cánh tay của Tiêu Hàn, tiêu sái xoay người, mà mọi người xung quanh tập trung nhìn vào ngực của Đông Thanh Nhiên, ý này là ngực của Lệnh Hồ thiếu phu nhân là giả sao, không phải đâu…Thoạt nhìn không phải rất lớn mà, chỉnh rồi mà nhỏ như vậy thì trước kia nhỏ bao nhiêu a?

"A Mặc, em không phải… Anh nghe em nói…" Lệnh Hồ Mặc bỏ rơi Đông Thanh Nhiên đang kéo tay hắn, "A Mặc.."

"Chị,  đừng kêu, anh rể đã đi!" Đông Thanh Tư chậm rãi đi tới, Đông Thanh Nhiên vừa nhìn Đông Thanh Tư một thân lễ phục màu vàng, lại nhìn lễ phục màu đen của mình, thấy thế nào cũng thấy được mình bị gạt, nhất là lúc này hai người đối lập, Đông Thanh Tư tựa như chim sơn ca xinh đẹp, mọi cử động đều xinh đẹp động lòng người, mà chính mình thì sao? Hiện tại cả người tựa như góa phụ!

"Cô cố ý!" Lời này Đông Thanh Nhiên rõ ràng nhận định chính là Đông Thanh Tư cố ý chọn cho ả màu sắc này.

"Chị à, kì thật là tôi muốn chị đem Đông Thu Luyện hạ xuống, nhưng mà chị xem một chút đi, người ta mặc màu đen tựa như tinh linh cao quý, thần bí, chao ôi

- quả nhiên màu sắc cũng chọn người!" Đông Thanh Tư nói xong bưng ly rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm, bộ dáng kia muốn nói rằng mình (ĐTN) đáng đời sao, ai bảo lớn lên không đẹp bằng người ta, điều này trách ai được! Hơn nữa, chính mình hợp đồ kiều gì, màu sắc ra sao, chính mình cũng không hiểu rõ?

Dễ dàng bị người ta bày bố, thật đúng là quá ngây thơ!

Đông Thu Luyện từ toilet đi ra, khẽ cúi đầu sửa sang lại quần áo một chút, ngẩng đầu lại nhìn thấy Lệnh Hồ Mặc, Đông Thu Luyện nhíu mày một cái, trực tiếp đi đến, Lệnh Hồ Mặc đưa tay kéo tay Đông Thu Luyện: "Tiểu Luyện, chúng ta nói chuyện một chút…"

"Đây là muốn dặn dò tôi gì sao? Các người sẽ không ngây thơ cho rằng chuyện kia tôi sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy đi!" Đông Thu Luyện nhìn Lệnh Hồ Mặc, môi đỏ mọng khẽ mở, nhìn thấy hai người đang nắm tay một chỗ, tay của Tiêu Hàn cũng mảnh mai thon dài, so với Đông Thu Luyện lớn hơn một số, vừa vặn có thể bao lấy tay của Đông Thu Luyện, hơn nữa tay của Tiêu Hàn thủy chung mang theo hơi ấm nhàn nhạt, nhiệt độ như vậy không đến mức đem người khác bị tổn thương, sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy ấm áp, mang theo mùi vị của biển.

Mà tay của Lệnh Hồ Mặc hiện tại đầy vết chai, lúc nắm tay Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện có thể cảm giác được vết chai dày đặc vuốt ve tay của cô, có chút đau. Hơn nữa, tay của Lệnh Hồ Mặc có chút nóng rực, nóng như ánh mắt của hắn bây giờ.

"Chuyện này anh sẽ xử lí, chúng ta không thể nói về cái khác sao?" Lệnh Hồ Mặc cảm thấy mình nói chuyện với Đông Thu Luyện, không tự giác sinh ra một cảm giác thất bại, nhất là Đông Thu Luyện không có chút rung động nào, tựa như vô luận hắn nói ra cái gì, Đông Thu Luyện cũng sẽ không chớp mắt một cái, còn hiện lên vẻ hoài nghi, không có lúc nào không kích thích thần kinh của Lệnh Hồ Mặc.

Lệnh Hồ Mặc đột nhiên đen thân thể Đông Thu Luyện lui về sau, cả thân thể đè lên, Lệnh Hồ Mặc dùng chân đè lên chân của Đông Thu Luyện làm cho Đông Thu Luyện vô pháp nhúc nhích! Nhưng Đông Thu Luyện vẫn có thể cảm giác được trên khuôn mặt của Lệnh Hồ Mặc mang theo cảm giác áp bách nặng nề, nhất là lúc này mùi hương riêng của Lệnh Hồ Mặc đang quanh quẩn bên cô.

Mùi hương không giống như của Tiêu Hàn, trên khuôn mặt Tiêu Hàn là hương vị ôn hòa, là cái loại mà lúc lơ đãng chiếm đi nội tâm của người khác, nhưng mùi hương của Lệnh Hồ Mặc chính là có tính xâm lược cực kì mạnh, cái loại hương vị tựa như muốn áp chế người đối diện, bị loại người này khống chế Đông Thu Luyện có cảm giác không thoải mái: "Buông ra!" Đông Thu Luyện trừng mắt nhìn Lệnh Hồ Mặc.

Khuôn mặt tuyệt diễm, bởi vì tức giận nên có chút đỏ ửng, mà ở trong mắt Lệnh Hồ Mặc, biến hóa nhỏ này trên khuôn mặt của Đông Thu Luyện tựa như rất tốt, làm cho thân thể của Lệnh Hồ Mặc không tự giác sinh biến hóa, "Tiểu Luyện, chúng ta giống như trước, nói chuyện thật tốt, không được sao…"

Lệnh Hồ Mặc nói chuyện có một tia thất bại, đấm một đấm vào vách tường bên cạnh Đông Thu Luyện, ánh mắt của Đông Thu Luyện nhìn thấy có máu tươi chảy xuống từ các đốt ngón tay của Lệnh Hồ Mặc, mà lúc này âm thanh của Lệnh Hồ Mặc trầm thấp khàn khàn, làm cho Đông Thu Luyện cảm thấy bất an, đưa tay muốn đẩy Lệnh Hồ Mặc ra, nhưng cả người Lệnh Hồ Mặc tựa như lấp kín lấy tường, vô luận dùng sức thế nào thì Lệnh Hồ Mặc cũng không động, mà ánh mắt tĩnh mịch kia nhìn chằm chằm Đông Thu Luyện.

Tựa như một con sói đói nhìn thấy con mồi mà bản thân đã nhắm kĩ, trong mắt kia tràn đầy ham muốn giữ lấy làm cho lòng Đông Thu Luyện khẩn trương: Tiêu Hàn, Tiêu Hàn, anh mau tới, mau tới đây…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!