Đây dường như là lần đầu tiên cho đến nay Hoài Giảo đến gần cốt truyện chính.
Nghiêm Thù nhìn chằm chằm cậu, như đang quan sát vẻ mặt của cậu.
Người trước mặt tái nhợt, nhưng cậu không sợ hãi như hắn tưởng tượng. Hoài Giảo biết lời nói của Nghiêm Thù có lẽ là nhằm dọa cậu, bởi vì cậu có thể cảm nhận sâu sắc rằng điểm chung duy nhất của các nạn nhân trong vụ án mất tích có lẽ hoàn toàn không liên quan đến tuổi tác.
Đúng hơn là danh tính, nghề nghiệp hoặc những nơi họ thường đến.
Ví dụ như các câu lạc bộ, vũ trường...
Rốt cuộc, theo 8701, nguyên chủ đã chết trên đường ra khỏi câu lạc bộ, đêm đầu tiên cậu cũng bị theo dõi cùng thời gian và địa điểm.
Nghiêm Thù đích thân chở cậu về.
Trong xe không ai nói chuyện, bầu không khí ảm đạm, Hoài Giảo ngồi ở ghế phụ, suy nghĩ một lúc, cậu chủ động nói: Sao anh lại biết?
Đêm đầu tiên Nghiêm Thù cùng cậu ở câu lạc bộ, còn bị cậu đá một cước, hắn là người không có khả năng theo dõi cậu nhất.
Người đàn ông giống như chỉ chờ Hoài Giảo hỏi những lời này từ lâu, nghe xong nhanh nhảu đáp lời:
"Tôi còn tưởng cậu sẽ không hỏi."
Có thể biết các vụ án chưa được công khai rõ ràng như vậy, chỉ có thể là......
Anh là cảnh sát?
Mới vừa nói ra, Hoài Giảo cũng cảm thấy không đúng, ngay sau đó bác bỏ: Hẳn là không phải.
"Nào có kiểu cảnh sát đi cái nơi kia......" Cậu quay đầu đi, động tác khẽ liếc nhìn người đàn ông mặc vest ngồi ở ghế lái bên cạnh, thấp giọng lẩm bẩm:
"Còn tùy tiện động tay động chân ôm một sinh viên xui xẻo vô tình đi ngang qua, không chịu thả đi..."
Nghiêm Thù: ......
Xương ngón tay thon dài hằn trên mu bàn tay ẩn hiện những đường gân xanh, đang siết chặt vô lăng.
Hoài Giảo cũng thấy xe chạy vào khu cậu thuê, xuống tầng dưới nhà mình nên mới dám mạnh dạn tố cáo người ta như vậy.
Trên vỉa hè phủ đầy lá khô, hàng hiên cũ xưa của khu nhà với hành lang tối tăm, so sánh với chiếc siêu xe nhìn qua là biết giá trị không hề nhỏ, lúc ngừng xe lại còn đánh một vòng. Nhìn qua khung cảnh có chút kỳ lạ.
Hoài Giảo giật mình, cho rằng mình đã chọc giận đối phương, xe vừa dừng lại đã muốn bỏ của chạy lấy người.
Sau một tiếng bíp, cửa xe đã bị khóa, chốt mở bên cửa xe bị một bàn tay to lớn khác đè lên, người đàn ông một tay mở dây an toàn trên người, động tác nhanh chóng mà đè lại Hoài Giảo, bởi vì nghiêng người động tác, không gian vốn đã nhỏ bên trong xe lại càng trở nên chật chội hơn.
Những ngón tay gầy gò trắng nõn trong lòng bàn tay cậu vô thức co lại, Hoài Giảo hoảng sợ cúi đầu xuống, bị người đàn ông phía sau khống chế ở cửa xe.
Làm, làm gì vậy... Nghiêm Thù vuốt ve, vừa vỗ vừa ấn thẳng đầu ngón tay có chút run rẩy của cậu.
"Xem ra em hiểu lầm tôi rất sâu." Nghiêm Thù thân hình so với cậu cao to hơn rất nhiều, bả vai lại càng rộng hơn, khi đè trên người Hoài Giảo, hình thể giữa hai người chênh lệch lớn đến nỗi khiến Hoài Giảo trông như một bé mèo con nằm gọn vòng tay của hắn.
Mèo con mềm mại trên người có mùi thơm, độ ấm ở bên trong xe lại thích hợp, mùi hương cứ như vậy toả ra mùi hương tan vào khoang mũi người đàn ông.
Nghiêm Thù nhíu mi, nghĩ thầm, đã trắng rồi, sao lại còn thơm nữa.
Edit: Cresent Mun, id wattpad: Cresentmunn (sợt tên tui ra liền)
Sống lưng Hoài Giảo cứng còng, nhịn không được muốn đẩy ra hắn, lại nghe được người kia tiếp tục mở miệng nói:
"Tôi cần phải làm sáng tỏ một chút, trước kia, thật sự tôi chưa từng làm như vậy với bất kỳ ai."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!