123 (Phần 1)
Edit: Cresent Munn
Hoài Giảo rốt cuộc cũng hoàn hồn, nhận ra kẻ vừa xuất hiện sau lưng mình là ai — suýt thì bị doạ cho choáng luôn tại chỗ.
Đặc biệt là khi thấy Bạch Giác đứng dưới ánh sáng ngược, biểu cảm âm trầm đầy nguy hiểm...
Tình hình trước mắt còn căng hơn cả lúc trước đối mặt với Phó Văn Phỉ. Ít ra khi đó cậu còn có thể giải thích vài câu cho xong chuyện, chứ đối với Bạch Giác thì... hoàn toàn không có cửa.
Bạch Giác là NPC trong game, chưa nói đến việc có chấp nhận nổi kiểu "hô hấp nhân tạo bằng môi" này hay không, vấn đề lớn hơn là Hoài Giảo nhớ rất rõ nhân vật của hắn có một thuộc tính đặc biệt — không ưa bị đụng chạm.
Ngay ngày đầu tiên bước vào trò chơi, khi bị bắt dính lấy trong phòng dụng cụ thể thao, hai người còn bị ép môi chạm môi. Khi đó vẻ mặt của Bạch Giác đầy phản kháng và ghê tởm, như thể muốn cắn cậu một phát thật mạnh vậy. Ấn tượng vẫn còn nguyên như mới.
Giờ thì đến cả giải thích cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Hoài Giảo nằm ngửa trên mặt đất, khóe mắt liếc thấy cục đá đang cắm sâu vào lớp bùn cách đó không xa — vừa to vừa nhọn, lạnh cả sống lưng.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi có thể chính viên đá này định nện thẳng lên đầu mình, Hoài Giảo không khỏi hoảng loạn, lòng bàn tay túa mồ hôi.
Gương mặt cậu trắng bệch, đầu óc đã nhanh chóng tự dựng lên một kịch bản đầy bi kịch: bản thân cưỡng hôn một nam sinh đang hôn mê, bị một bạn học đồng tính ghét bỏ cực độ bắt quả tang, rồi bị đập vỡ đầu ngay tại chỗ.
Nỗi sợ khiến vành mắt cậu đỏ hoe, nước mắt lấp lánh, sắp trào ra tới nơi.
Bị bịt chặt miệng, Hoài Giảo vừa nước mắt lưng tròng vừa ngước nhìn Bạch Giác, cố phát ra mấy tiếng "ô ô" cầu cứu, nhưng đều tắc nghẹn trong cổ họng, không thoát ra được.
Bạch Giác nhìn đôi mắt run rẩy đầy nước của cậu, tay siết lại, gân xanh hằn trên mu bàn tay, nhưng lực đạo dần lỏng ra — rồi lại nghĩ đến cảnh tượng mình vừa trông thấy, hắn lập tức nghiến răng, lạnh giọng quát: "Bày đặt đáng thương cái gì?"
"Hỏi cậu đấy, vừa nãy đang làm cái gì?"
Người nằm dưới đất — khuôn mặt trắng bệch, lấm lem bùn đất, nửa mặt còn bị hắn đè chặt, muốn nói mà không thành lời, chỉ có thể vươn hai tay mảnh khảnh, đầu ngón tay khẽ cuộn, ngập ngừng nắm lấy tay áo sơ mi của Bạch Giác.
"Ưm ưm..." — Hoài Giảo muốn giải thích, nhưng vẫn bị bịt miệng.
Lý do trong đầu còn chưa kịp thốt ra, cậu đã bị ánh mắt dữ dằn của Bạch Giác dọa cho nuốt ngược vào bụng, không dám hé răng nửa lời.
Bạch Giác nhìn chằm chằm cậu như thể đang xét nét từng chút, ánh mắt lạnh như băng, sau một hồi mới miễn cưỡng buông lỏng tay ra một chút.
"Cậu tốt nhất đừng nói với tôi là đang làm hô hấp nhân tạo cho ai đó."
Đôi mắt Bạch Giác nhíu lại, gương mặt sắc sảo lộ rõ vẻ châm biếm, mí mắt hơi rũ xuống, ánh nhìn từ trên cao rọi thẳng vào Hoài Giảo như mũi nhọn.
Hoài Giảo: "......" Lời nói dối vừa bịa ra lập tức bị vạch trần.
"Thật, thật sự là hô hấp nhân tạo." Nhưng Hoài Giảo vẫn cứng đầu chống chế, da mặt căng như dây đàn.
Cậu nghĩ hoài cũng không ra cách nào nghe hợp lý hơn. Cậu thậm chí còn chẳng rõ rốt cuộc đối phương tức giận vì lý do gì — có phải chỉ vì nhân vật này vốn ghét đồng tính, đúng như thiết lập ban đầu?
Hay là... Bạch Giác có quen biết Tạ Tô Ngữ?
Hoài Giảo trong đầu rối như tơ vò, nghĩ hết chuyện này đến chuyện khác. Cậu không chắc hai người kia — trong game là nhân vật chính nhập học cùng đợt với mình — có giống cậu, cũng giữ được ký ức hay không, có mối quan hệ gì hay không.
Nhưng Bạch Giác lại chẳng buồn liếc lấy một cái về phía Tạ Tô Ngữ đang nằm sóng soài bên cạnh, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu: "Cậu nghĩ tôi sẽ tin à?"
"Cậu với Phó Văn Phỉ hai đứa trốn biệt khỏi đội, vậy mà bảo là đi cứu người? Trông có giống đang cứu ai không?" Bạch Giác nhếch môi, giọng kéo dài đầy mỉa mai.
Hoài Giảo mím môi. Trong lòng cậu thật ra còn rối hơn vẻ mặt tức giận của Bạch Giác ngoài mặt. Một bên lo nhân vật chính có thể chết bất cứ lúc nào, một bên lại phải xoay sở nghĩ lời giải thích với Bạch Giác.
"Thật mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!