122
Edit: Cresent Munn
Phản ứng đầu tiên của cậu là nhớ tới kỹ năng mình rút được sau khi kết thúc phó bản lần trước.
[Nữ vu giải dược]
Trong phần giới thiệu kỹ năng có viết: Nữ vu thần bí có thể điều chế ra thuốc giải vạn năng.
Liên tưởng đến lần khảo hạch đó, lúc cậu mang thân phận nữ vu, kỹ năng này chỉ được dùng duy nhất một lần – tuy hiệu quả không nhanh lắm nhưng tuyệt đối đáng tin.
"Thuốc giải" có thể cứu sống người chơi đã bị người sói giết chết trong trò chơi, thì trong phó bản tất nhiên cũng sẽ có tác dụng. Huống hồ hiện tại nhân vật chính vẫn còn thoi thóp, thương tích nghiêm trọng nhất trên người cũng chỉ là xương cổ tay bị đứt lìa.
Chỉ là... suy nghĩ đến cách dùng thuốc giải này...
Hoài Giảo trong lòng có chút rối bời, lại mơ hồ thấy xấu hổ một cách kỳ lạ.
Bây giờ trong tay hai người chỉ có một công cụ có thể dùng – điện thoại. Điện thoại có thể liên hệ cầu viện bên ngoài, nhưng như vậy sẽ mất không ít thời gian, mà nhân vật chính thì không chắc cầm cự nổi lâu đến thế.
Cậu cúi đầu, tóc mái rủ xuống che khuất trán, cắn môi, gương mặt đầy vẻ lưỡng lự.
Cậu đang do dự... không biết có nên để Phó Văn Phỉ biết về kỹ năng này hay không.
8701 từng nói, trong trò chơi, kỹ năng cấp S không nhiều, mà một khi người chơi có được, nó gần như là một lá bài tẩy để bảo vệ bản thân trong phó bản. Tính riêng tư và mức độ quan trọng của nó không cần nói cũng rõ.
Đó là bảo đảm để sinh tồn, cũng là "hào quang nhân vật chính" mà chỉ người chơi mới có.
[Có thể để đồng đội thấy được kỹ năng của mình không?]Hoài Giảo biết khả năng là không cao, nhưng vẫn cố vùng vẫy hỏi thử 8701.
8701 đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.
Rồi hỏi ngược lại cậu: [Cậu nghĩ là được à?]
Hoài Giảo ấp úng đáp: [Tôi nghĩ... chắc là được... Dù sao anh ấy là đồng đội tôi, bây giờ bọn tôi cũng đang ở cùng một chiến tuyến mà...]
8701 bật cười khinh bỉ, không thèm nể nang ngắt lời cậu: [Cậu tính làm gì? Đứng trước mặt anh ta hôn Tạ Tô Ngữ, rồi trong lúc đồng đội cậu đang trố mắt kinh hãi thì quay sang giải thích...]
["Đừng lo, nước miếng của tôi có thể cứu người"?]
Hoài Giảo: [......]
Ờm... thật ra cậu cũng chưa nghĩ xa đến vậy...
Chưa kịp mở miệng biện hộ, 8701 đã tiếp tục:
[Sau đó hai người các cậu sẽ đạt thành một sự đồng thuận giữ kín bí mật, nhưng cái giá phải trả duy nhất là...]
Hệ thống ngừng một chút, rồi cười khẽ:
[... về sau mỗi lần anh ta bị thương, đều sẽ có cớ chính đáng, lý do hợp tình hợp lý để ôm cậu, bảo cậu trị liệu cho anh ta.]
Thực ra 8701 còn muốn nói là "ôm cậu hôn vài cái", nhưng nhìn gương mặt đang xấu hổ đến mức đỏ cả vành tai của Hoài Giảo, nó cố nhịn lại, đổi cách nói dễ nghe hơn.
Hoài Giảo bị hệ thống mắng cho một trận, vừa thẹn vừa xấu hổ, tai đỏ bừng như lửa.
Bên cạnh, Phó Văn Phỉ không chú ý đến tình huống bên này, vẫn nửa ngồi xổm bên cạnh nhân vật chính, cẩn thận xem xét thương thế.
"Trên người cậu ta có rất nhiều vết thương ngoài da. Có dấu vết bị đấm đá, vài chỗ còn đang chảy máu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!