121
Edit: Cresent Munn
Đường trong rừng sâu rất khó đi, cả đoàn đã lệch khỏi tuyến đóng quân lúc ban đầu, đi vào một lối mòn quanh co bị cây cối và cỏ dại che phủ. Nam sinh dẫn đầu cầm một cành cây không rõ bẻ từ đâu, vẻ mặt bực dọc, vừa đi vừa dùng nhánh cây mạnh tay hất mấy bụi cỏ rậm trước mặt.
Trong đội liên tục vang lên tiếng cằn nhằn lào xào, hiển nhiên chẳng ai thật lòng muốn duy trì cái vẻ đoàn kết thân ái giữa tình huống như thế này — ai cũng chỉ đang làm bộ đi tìm bạn học mất tích cho đúng thủ tục.
Cũng nhờ vậy mà Hoài Giảo và Phó Văn Phỉ mới tìm được cơ hội âm thầm tụt lại, lặng lẽ rời khỏi đoàn.
Dưới tán cây che khuất, nhóm phía trước đã không còn thấy bóng dáng.
"Giờ nên đi đâu?"
Hoài Giảo đói bụng, lê bước hơn một tiếng đồng hồ, thể lực đã cạn kiệt. Cậu thở hổn hển, tay chống vào thân cây bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Phó Văn Phỉ.
Phó Văn Phỉ không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Muốn nghỉ một lát không?"
Hắn cúi mắt nhìn sắc mặt Hoài Giảo — vốn đã trắng giờ lại càng tái hơn — liền cau mày hỏi tiếp: "Đói rồi à?"
Hoài Giảo nghe thế thì sững người. Cậu hé miệng, đang định nói là có hơi đói, nhưng cuối cùng lại lắc đầu, giữ vững câu trả lời: "Tạm thời còn chịu được."
Cậu sợ nếu hai người bị đại đội phát hiện đang lén lút tách ra thì sẽ gây thêm rắc rối không cần thiết, nên cho rằng việc tìm người quan trọng hơn đói bụng nhiều.
Trên người bắt đầu rịn mồ hôi, áo sơ mi trắng của bộ đồng phục bị cỏ cây cọ vào để lại vết bẩn, mồ hôi thấm ra cả lưng, dính chặt vào da, vừa nóng vừa khó chịu khiến Hoài Giảo thấy bứt rứt vô cùng.
Trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: nhanh chóng tìm được nhân vật chính, rồi chạy về trường tắm rửa cho đàng hoàng.
"Mau tìm ra hắn đi." Hoài Giảo bặm môi, không nhịn được thúc giục. "Tôi thật sự rất muốn về rồi."
Phó Văn Phỉ thấy cậu sốt ruột thì chỉ đành khẽ "Ừm" một tiếng.
Hắn nhìn Hoài Giảo gầy gò, da thịt trắng trẻo mịn màng, đoán chắc thể lực không khá lắm. Theo kinh nghiệm nhìn người của hắn thì cậu kiểu này chắc thuộc dạng mới đi dã ngoại một lát đã kêu mệt, làm nũng đòi nghỉ vì đói bụng.
Nhưng không ngờ, Hoài Giảo tuy yếu ớt thật, nhưng không hề làm nũng. Ít nhất là biết phân biệt chuyện chính chuyện phụ, biết lấy nhiệm vụ làm trọng.
Thấy ngón tay Hoài Giảo khẽ siết lại bên cạnh, Phó Văn Phỉ bỗng thấy có chút không tự nhiên.
Từ đầu hắn đã tự có định kiến, đánh giá Hoài Giảo thấp hơn, mang theo thái độ hơi kiêu ngạo, thậm chí có phần coi thường.
Hắn định tìm cái gì đó để ăn, hoặc ít nhất cũng muốn chủ động đề nghị nghỉ chân, nhưng nghĩ lại mới nhớ — ngoài thiết bị liên lạc bắt buộc ra thì cả hai chẳng mang theo gì cả.
Ngay cả một thanh chocolate để đưa cho cậu cũng không có.
Phó Văn Phỉ bất giác thấy bực bội.
— Tiểu Giảo đổ nhiều mồ hôi như vậy, mặt trắng bệch, mà vẫn không kêu mệt chút nào
— Lão Phó cao lớn khỏe mạnh, ăn ít một bữa thì không sao, nhưng Tiểu Giảo không ăn sáng là mẹ lo phát khóc đấy!
— Thêm một bình luận: Thật lo là vợ tui dọc đường xỉu mất. Mong có ai đi cùng tốt bụng cõng em ấy hộ #cầunguyện
Phó Văn Phỉ nhìn dòng bình luận spam kêu mình "mã phu" (người đánh xe) thì trán nổi gân xanh.
"......"
Bảo tiêu thì thôi cũng chịu rồi, chứ bây giờ bị gọi mã phu nữa thì hơi quá rồi đấy.
Hắn cảm thấy từ sau khi gặp Hoài Giảo, mọi thứ quanh mình — bao gồm cả phòng phát sóng trực tiếp — đều trở nên không bình thường lắm.....
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!