Chương 9: (Vô Đề)

Điện thoại là mẹ của nguyên chủ gọi tới.

"A lô, mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"

"Cũng không phải chuyện gì to tát, chẳng phải trong vườn nhà mình hạt dẻ chín rồi sao, mẹ gửi cho con ít, con nhớ nhận nhé. Còn có ít đồ con thích ăn, như là đậu phụ nhự, củ su hào, khoai lang đỏ sấy khô, còn có cả lạp xưởng nữa..." Mẹ hắn bên kia luyên thuyên kể một loạt, rồi mới chần chừ nói: "Lão Tứ à..."

"Vâng, mẹ, con đang nghe đây, có gì mẹ cứ nói thẳng." Mạnh Tắc Tri đáp một cách điềm đạm.

Mẹ Mạnh dừng một lát, âm thầm thở dài một hơi rồi nói: "Chẳng phải con đại tỷ nhà mình, mấy đứa con cũng đều đến tuổi lấy vợ lấy chồng rồi sao, trong nhà cũng túng quẫn lắm, nên con đại tỷ với chồng tính mua thêm một căn nhà, con xem thế nào?"

Ý là muốn Mạnh Tắc Tri bỏ tiền!

Nhiều năm qua, bao gồm cả lễ Tết, tiền nguyên chủ gửi hiếu kính cho mẹ Mạnh và chi tiêu linh tinh cho quê nhà không dưới 2 triệu. Vì trước đây, do chuyện của tam ca nguyên chủ, Hứa Giai Tình suýt chút nữa đòi ly hôn, từ đó nguyên chủ bắt đầu không quá để tâm đ ến chuyện của ba người anh chị em kia.

Chính vì vậy, Mạnh Tắc Tri mới có nhiều không gian để tự quyết định.

Anh nói: "Con nhớ là nhà đại tỷ mới xây xong mấy năm trước mà?"

Để xây nhà đó, mẹ Mạnh giúp một vạn, nguyên chủ đưa tám vạn, tuy không nhiều nhưng là toàn bộ tích cóp lúc ấy. Ngược lại nhà đại tỷ, ngoài trừ khi xây nhà có tốn ít tiền, bình thường gần như không chi gì cả.

Hồi đó, chín vạn là đủ để xây một căn nhà hai tầng với bảy phòng và một phòng khách ở quê.

Nếu là trước đây, nghe mẹ nói vậy, lão Tứ chắc chắn chẳng nói lời nào đã đồng ý rồi.

Lần này, mẹ Mạnh nghe ra được giọng từ chối trong lời con trai.

Bà lập tức đổi lời: "Cũng đúng, năm đó nền nhà đánh sâu quá, giờ ở chật rồi, muốn chồng thêm tầng nữa..."

Thật ra cũng có thể hiểu tâm tình của bà. Con nào cũng là con, chỉ vì muốn đưa con út ra khỏi vùng núi nghèo, trưởng tử và hai con gái đã hy sinh rất nhiều.

Giờ con út có tiền đồ, dĩ nhiên nên đền đáp anh chị.

Theo bà nghĩ, trưởng tử tuy làm rể bên vợ, nhưng nhà vợ khá giả, chưa từng để anh ta thiếu ăn mặc, lại có con trai mang họ mẹ, nên ông ta cũng nở mày nở mặt.

Cô con gái út thì lấy chồng què, nhưng người chồng thật thà, không cha mẹ, vừa cưới xong là cô ta làm chủ trong nhà. Ban đầu cuộc sống cực khổ, sau tai nạn xe của chồng thì con út bỏ tiền chữa lành chân cho anh ta. Giờ chồng cô ấy chạy xe khách kiếm sống, tuy vất vả nhưng đủ nuôi gia đình.

Chỉ có đại nữ nhi là lấy chồng goá vợ, phải nuôi một bầy con riêng, kết hôn 24 năm rồi mà chẳng có đứa con ruột nào. Anh rể chẳng làm nên tích sự gì, chỉ biết bám vào nông trại sống qua ngày. Nay tuổi cao, sức yếu, hay đau ốm, gánh nặng đều đổ lên vai đại tỷ.

Đại nữ nhi năm nay mới 43 mà trông như đã 56-57, trông còn khổ hơn cả chồng. Mẹ nhìn thấy mà xót lòng.

Dù bà thương con gái cả, nhưng thích nhất vẫn là con út. Không chỉ vì tiền đồ, mà cả nhà hiện tại đều dựa vào ân huệ từ cậu út này.

Nên khi thấy Mạnh Tắc Tri có ý từ chối, mẹ Mạnh lập tức không ép nữa.

Nhưng có người lại không nghĩ thế.

"Chuyện đó sao giống nhau được, giờ cô nào còn chịu gả về nông thôn chứ..."

Đầu dây bên kia mơ hồ truyền đến giọng nói hối hả.

"Anh nói bậy gì đấy?" Mẹ Mạnh quát lớn, rồi điện thoại bị người khác giật lấy.

"Lão Tứ à, anh là anh rể của em đây. Hai đứa con anh nay cũng 27-28 rồi, mà vẫn chưa cưới vợ. Giờ thằng cả may mắn quen được cô gái, nhà gái chẳng cần sính lễ gì, chỉ cần một căn nhà, em nói xem cơ hội tốt như thế kiếm đâu ra nữa."

Bên kia điện thoại, giọng Hà Chấn Lý mềm mỏng: "Nhà anh em cũng biết rồi đấy, giờ mọi thứ đều do chị em chống đỡ, có vét sạch tích cóp cũng chẳng đủ. Không còn cách nào mới mở miệng nhờ em."

Anh rể của nguyên chủ tên Hà Chấn Lý.

Mạnh Tắc Tri nghe xong chỉ hỏi: "Anh muốn bao nhiêu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!