Chương 47: (Vô Đề)

"Đồ súc sinh, buông con gái ta ra ——"

Tiền Tề Quang hét lên đầy sợ hãi, tiếng kêu của hắn khiến Hàn Đại Khâm và trợ lý trong phòng cũng bị dọa cho hết hồn, chỉ thấy ông ta đang nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, gương mặt tái mét.

Cả hai lập tức mở to mắt nhìn nhau, đến cả thở mạnh cũng không dám.

Lửa giận cuộn trào trong lòng Tiền Tề Quang như nồi hơi sắp nổ tung. Mặt ông ta dữ tợn, ngũ quan vặn vẹo, lập tức xắn tay áo xông lên. Nhưng ngay khi tay phải gân guốc của ông sắp đánh vào người đàn ông trung niên, đối phương bỗng quay đầu lại — làn da trắng bệch, đôi mắt đỏ như máu, hốc mắt lõm sâu, đôi môi đỏ thẫm...

Hắn lạnh lùng cười: "Lại thêm một kẻ không biết lượng sức."

Sự tự tin ngạo mạn của hắn bắt nguồn từ chuyện trước đó hắn đã khiến Tống Chí Học – bạn học cũ của Tiền Tề Quang – phải quỳ xuống xin tha mạng ở nhà bà đồng.

Tiền Tề Quang bất giác khựng lại một nhịp, theo phản xạ lùi về sau một bước. Gương mặt ông thoáng hiện vẻ hoảng hốt: "Ngươi... ngươi…"

Nghe tiếng động, bé gái bên cạnh người đàn ông trung niên quay đầu lại. Khi thấy người đến, mắt bé sáng lên: "Ba! Ba đi công tác về rồi sao?"

Nghe vậy, sống mũi Tiền Tề Quang cay cay, suýt nữa rơi lệ.

May mà ông còn nhớ mình có chuyện quan trọng phải làm, vội nén nỗi xót xa trong lòng, hấp tấp nói: "Tiểu Văn, tên bên cạnh con không phải người tốt! Lại đây với ba, ba đưa con đi chơi công viên, chịu không?"

"Dạ!"

Cô bé mừng rỡ reo lên, nhấc chân chạy về phía Tiền Tề Quang, nhưng lại bị người đàn ông trung niên nắm chặt tay kéo lại.

Cô bé đau đớn, ngẩng đầu nhìn ông ta, chu môi, tỏ vẻ không hài lòng: "Chú ơi, chú làm con đau!"

Người đàn ông trung niên nhìn vào mắt bé, ánh mắt lóe lên tia âm u. Sau đó, hắn dùng giọng nói tràn đầy mê hoặc thì thầm: "Tiểu Văn, con nhìn nhầm rồi. Hắn không phải ba con. Con quên rồi sao? Ba con đang đi công tác nước ngoài mà, sao có thể về nhanh như vậy?"

Cô bé ngây người một lúc, rồi ngơ ngác nói: "Không phải ba sao?"

Nói rồi, bé quay đầu nhìn Tiền Tề Quang, trong ấn tượng gương mặt quen thuộc ấy đột nhiên biến thành một ông lão dơ dáy, trên mặt có vết sẹo kéo dài từ khóe miệng đến tận mắt phải, máu thịt lẫn lộn.

"A ——" Cô bé hét toáng lên, trốn sau lưng người đàn ông trung niên, giọng run rẩy: "Chú ơi, con sợ!"

"Đừng sợ, chú sẽ bảo vệ con." Gã đàn ông vừa cười nhạt nhìn Tiền Tề Quang, vẻ mặt đắc ý.

Gương mặt Tiền Tề Quang cứng đờ. Đúng lúc này, bên tai ông vang lên giọng của Mạnh Tắc Tri: "Đừng hoảng, gọi tên con bé đi, đừng dừng lại."

Có lẽ do giọng Mạnh Tắc Tri quá vững vàng, hoặc do quá lo cứu con gái, Tiền Tề Quang nhanh chóng trấn tĩnh lại.

Ông nhìn bé gái, nghiêm giọng: "Tiểu Văn, con đừng tin hắn. Hắn không phải người tốt. Ba là ba của con mà. Con quên rồi sao? Ba đã hứa với con, khi đi công tác về sẽ mua búp bê Barbie cho con… Bây giờ ba mang về rồi, hẳn hai bộ luôn, con còn có thể chơi với Tiểu Lệ nữa mà!"

(Tiểu Lệ là bạn thân của bé gái.)

"Thật không?" Bé gái chớp chớp mắt, giọng của ông đúng là giống hệt ba cô bé. Bé cẩn thận thò đầu ra nhìn, quả nhiên người đối diện lại trở về gương mặt quen thuộc.

— Đây là thế giới trong mơ của bé, nên mọi điều bé tin sẽ thành sự thật.

"Tiểu Văn, hắn đang lừa con, hắn không phải ba con," người đàn ông trung niên lại nói: "Hắn là ác ma chuyên giả dạng để bắt cóc trẻ con, rồi ăn thịt chúng. Con không tin à? Nhìn kỹ đi ——"

Hắn chỉ tay về phía Tiền Tề Quang, bé gái nhìn theo.

Quả nhiên, trong mắt cô bé, Tiền Tề Quang biến thành một con ác ma cao hơn hai mét, mặt mũi dữ tợn, mọc sừng dài.

Càng nhìn, cô bé càng sợ.

Tiền Tề Quang sốt ruột: "Tiểu Văn, sao ba có thể là ác ma được? Ba là ba con mà! Con quên rồi sao, ba đã hứa sẽ mua búp bê Barbie cho con…"

"Thật vậy chăng?" Bé gái rụt rè hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!