Chương 38: (Vô Đề)

Ở bên kia, biên tỉnh Hòa huyện Hạ gia thôn, đoàn phim 《Núi Xa》 tại chỗ.

Sau khi quay xong suất diễn hôm nay, vừa lúc là buổi chiều hai điểm tả hữu.

Trở về đoàn phim, an bài chỗ ở, mở cửa phòng ra thì thấy ngay trên bàn có một hộp đồ ăn quen thuộc.

Vạn Tử Hoài mắt sáng rực, một ngày mỏi mệt tan đi nửa, hắn cười hỏi: "Hôm nay ngươi chuẩn bị gì vậy?"

Nói xong, một luồng gió nhẹ thổi qua, một đôi tay ấm áp đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng mát xa.

Ở cùng nhau hơn ba tháng, Vạn Tử Hoài đã quen với sự chạm vào của Lệ Văn Hoán. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được một dòng nước ấm áp cuồn cuộn từ lòng bàn tay Lệ Văn Hoán truyền vào cơ thể mình, chẳng cần lâu, cả thân thể và lòng đều được dòng nước ấm ấy rửa sạch mệt mỏi.

Lệ Văn Hoán lúc này mới mở miệng: "Có ngươi thích ăn bát bảo vịt với gạo nếp bánh dày, còn có tham táo canh gà đen."

Lệ Văn Hoán lớn lên tuấn mỹ, lông mày như liễu, thân hình thon như cây ngọc, sống mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên khí chất cao quý và tao nhã.

Hắn đứng ngay đó như một bức tranh cổ kính rực rỡ trong căn nhà ngói cũ kỹ.

Vạn Tử Hoài uống canh gà, cắn miếng bánh dày, một cảm giác thỏa mãn chưa từng có tràn lên trong lòng.

Đoàn phim 《Núi Xa》 rất nghèo, đầu tư chỉ khoảng 3 triệu tệ, do yêu cầu cốt truyện nên quay tại núi sâu rừng già Hạ gia thôn.

Núi sâu thôn thường thường có hai đặc điểm: nghèo và xa thành trấn.

May mắn là Vạn Tử Hoài sau khi trọng sinh đã tích cóp được một lượng fans ổn. Là diễn viên duy nhất có chút danh tiếng trong đoàn phim, hắn được ưu đãi, dù ưu đãi chỉ đủ để ở một phòng nhỏ nhà ngói, nhưng so với các nhân viên khác trong đoàn phải ở chung phòng bảy tám người thì đã là may mắn.

Từ Hạ gia thôn đến thành trấn gần nhất phải mất nguyên một ngày đi lại, đoàn phim tuy mỗi tuần tổ chức một lần đi mua đồ nhưng vào mùa hè thì đồ tươi khó bảo quản, vì thế họ mua về nhiều là đồ ăn khô, ăn đủ no là được.

Người khác trong đoàn vẫn sống nhờ mì gói, bánh nén khô, đồ hộp... Còn Vạn Tử Hoài thì mỗi ngày được ăn cơm đầy đủ, đều là nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của Lệ Văn Hoán.

Vạn Tử Hoài rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Lệ Văn Hoán đã cứu mạng hắn.

Hắn ghét bị Lệ Văn Hoán lạnh lùng chạm vào, nhưng chỉ cần gần người hắn là có cảm giác ấm áp.

Hắn không thích Lệ Văn Hoán làm ẩu, hắn từ từ sửa đổi.

Lệ Văn Hoán còn giúp hắn báo một nửa thù...

Đời trước, hắn vội vàng quay phim, vội vàng theo Hà Minh Viễn (tra nam) để tranh tài nguyên, không dám lơi lỏng một chút. Đến đời này, hắn mới biết được cảm giác được người yêu thương, được chở che là thế nào.

Nghĩ đến đó, cảm giác Lệ Văn Hoán từng ép hắn ở bên cạnh mình có lẽ cũng không đáng để nhắc nữa.

Hơn nữa hiện tại, diễn vai chính 《Núi Xa》, kỹ thuật diễn xuất của hắn không kém gì nguyên bản nam chính, khả năng đoạt Kim Kê Ảnh Đế trong năm nay rất cao.

Vừa thành công ở sự nghiệp lẫn tình trường, Vạn Tử Hoài đầy khát vọng với tương lai.

Ăn cơm xong, hắn lại xem qua kịch bản một chút, lúc đó từ ngoài cửa vang lên giọng đạo diễn: "Hoài Cẩn, nước ấm sẵn rồi."

"Vâng." Vạn Tử Hoài trả lời, đứng dậy đi sang phòng bếp lấy một thùng nước ấm mang về.

Mới vừa bước vào phòng thì bị Lệ Văn Hoán ôm chặt, hắn cắn vào tai Vạn Tử Hoài, giọng nói đầy mê hoặc: "Cùng tắm thôi."

Vạn Tử Hoài đỏ mặt.

Dù sao cũng là người tình trăm năm, kỹ thuật của Lệ Văn Hoán tự nhiên không chê, tắm cùng nhau từ bồn tắm đến bàn ăn rồi từ bàn ăn lên tường, cuối cùng là lên giường.

Khi hai người sắp đạt đến đỉnh điểm, Lệ Văn Hoán thân thể bỗng lạnh như băng, làm Vạn Tử Hoài lập tức mềm nhũn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!