Chương 37: (Vô Đề)

"Tạ... Tạ thúc thúc?" – Trịnh Bỉnh Nhân căng thẳng đến mức tim nhảy lên tận cổ họng, đến cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.

"Ba ——" Tạ Bác Văn không nhịn được thúc giục.

Trong mắt anh, Mạnh Tắc Tri đã tìm đến tận nơi, vậy hẳn là có cách cứu Trịnh Bỉnh Nhân.

Mạnh Tắc Tri sắc mặt nghiêm nghị, bình tĩnh nói:

"Trước tiên, trói cậu ta lại."

"Hả?" – Ba người trong phòng đồng thanh kinh hô.

Ngay sau đó, Trịnh Bỉnh Nhân bị trợ lý và Tạ Bác Văn hợp lực trói lại.

Vẫn là cái chén nhỏ ấy, dùng nhánh cây bách tinh chế, thêm bấc đèn cỏ, bột răng chó, đậu đen và chu sa nghiền thành bột, pha với rượu gạo và nước gạo loãng, cuối cùng đốt thêm một tấm hoàng phù.

Thành phẩm giống y như lần trước: nước hoàng phù màu sắc kỳ quái, mùi hôi tanh khiến người khác buồn nôn.

Đã có kinh nghiệm, trợ lý giơ chén, không nói không rằng, trực tiếp đổ vào miệng Trịnh Bỉnh Nhân.

Trịnh Bỉnh Nhân sau đó li3m môi, hơi kinh ngạc:

"Lại... lại còn ngọt nữa chứ."

Nói rồi, anh ngẩng đầu nhìn Mạnh Tắc Tri:

"Tạ thúc thúc, tiếp theo thì sao?"

"Chờ."

Mạnh Tắc Tri tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Ba người còn lại nhìn nhau, mặt đầy nghi hoặc.

Chờ đợi trong bức bối, Trịnh Bỉnh Nhân nhờ trợ lý bật chiếc TV LCD treo tường để phân tán sự chú ý. Lúc đang chăm chú xem thì bụng đột nhiên kêu rột rột.

Ban đầu anh không để ý, nhưng cái bụng cứ kêu không ngừng, rồi dần dần bắt đầu đau dữ dội.

"Tạ thúc thúc!" – Trịnh Bỉnh Nhân run rẩy kêu, mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi.

Mạnh Tắc Tri mở mắt, vẫn vững như núi, chỉ dặn:

"Tìm một cái khăn lông nhét vào miệng nó, kẻo nó cắn trúng lưỡi."

Trợ lý không chần chừ, chạy vào nhà vệ sinh lấy khăn. Anh đến mép giường, nhét khăn vào miệng Trịnh Bỉnh Nhân. Khi định đứng dậy, theo phản xạ nhìn về phía bụng anh.

Chỉ thấy bụng Trịnh Bỉnh Nhân theo từng nhịp thở phập phồng, thỉnh thoảng nổi lên một cục rồi biến mất – giống như có thứ gì đó đang giãy dụa bên trong.

Trợ lý trợn tròn mắt, da đầu tê dại, theo bản năng lùi lại một bước.

Sau đó, Trịnh Bỉnh Nhân bắt đầu vừa r3n rỉ, vừa lăn lộn trên giường.

Trợ lý nhìn về phía Mạnh Tắc Tri:

"Tạ đại sư?"

"Đè cậu ta xuống, đừng để rơi khỏi giường. Bị thương thì phiền." – Mạnh Tắc Tri vẫn bình tĩnh.

Tạ Bác Văn nghe vậy lập tức cùng trợ lý đè chặt Trịnh Bỉnh Nhân lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!