Khi Chúc Chính Khanh tỉnh lại, trời đã sáng hôm sau.
Cậu đang dựa vào ngực Mạnh Tắc Tri. Tuy eo đau, chân đau, hơi khó chịu, nhưng trong lòng lại ngọt ngào không nói nên lời.
Cậu duỗi tay sờ nhẹ cánh tay của Mạnh Tắc Tri, nhớ lại chuyện mặn nồng tối qua mà khóe miệng không kìm được cong lên. Quả nhiên bạn học người Mỹ kia của cậu không lừa cậu.
"Dậy rồi à." Mạnh Tắc Tri bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cậu, hỏi: "Có chỗ nào thấy không thoải mái không?"
Về chuyện này, hắn cũng đã làm đủ nghiên cứu.
Nghe vậy, tai Chúc Chính Khanh đỏ ửng, ngón chân cũng cuộn lại, nhỏ giọng nói: "Không… không sao cả."
Mạnh Tắc Tri chỉ nghĩ cậu đang xấu hổ, trong lòng vui sướng hẳn lên. Hắn nhẹ nhàng ngồi dậy, bế người trong lòng lên đặt trở lại giường, rồi hôn nhẹ lên gương mặt rạng rỡ của cậu: "Ngủ thêm một lát nhé, anh đi nấu cơm."
"Ừm."
Chúc Chính Khanh nhìn Mạnh Tắc Tri mặc quần áo rời khỏi phòng, ánh mắt cậu dừng lại trên những vết cào sau lưng hắn, tim nhỏ lập tức đập loạn.
Đợi khi bóng dáng kia khuất hẳn sau cánh cửa, Chúc Chính Khanh không kìm được ôm chăn lăn lộn vài vòng trên giường. Như nhớ ra chuyện gì đó, cậu thò tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, chui vào trong chăn mà nghịch.
Khi Mạnh Tắc Tri quay lại, Chúc Chính Khanh đang rửa mặt.
Nhìn chiếc giường rối bời, hắn bước tới dọn dẹp. Khi cầm tấm chăn lên thì một chiếc điện thoại rơi xuống.
Mạnh Tắc Tri cầm lên định đặt lại lên tủ đầu giường thì màn hình bỗng sáng lên, hắn vô tình liếc mắt một cái, chỉ thấy một tin nhắn hiện lên:
"Xong rồi, video ngắn của thầy Mạnh tôi đều tìm đủ cho cậu, đợi tôi về nước nhớ mời cơm đấy, đừng quên."
Mạnh Tắc Tri: "……"
Hắn buông tấm chăn trong tay, liếc nhìn phòng tắm, rồi không do dự chạm vào màn hình.
Liên hệ hiện ra: Đàm Chính.
Đàm Chính: Cậu muốn video ngắn của thầy Mạnh á???
Chúc Chính Khanh: …Ừm.
Đàm Chính: Cậu… là chính chủ à?
Chúc Chính Khanh: Là tớ.
Đàm Chính: WTF WTF WTF!
Đàm Chính: Mẹ ơi, mặt trời mọc từ hướng Tây rồi!
Đàm Chính: Cậu thích thầy Mạnh?
Đàm Chính: Hay chỉ đơn thuần muốn xem GV?
…
Đàm Chính: Nhóc con, cậu lớn rồi… "nụ cười kiểu phụ huynh!"
Chúc Chính Khanh: Khi nào cậu trả tớ 30 triệu mới cười kiểu đó?
Đàm Chính: Được rồi ba ba, để con đi tìm cho ngài.
Đàm Chính: [Video]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!