Mạnh Tắc Tri dựa vào cái gì mà dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện!
Nói một câu không dễ nghe lắm, toàn thế giới có 37 triệu bệnh nhân HIV, mà đó còn chỉ là số liệu do chính phủ công bố.
Trước đây, phương pháp điều trị HIV phổ biến trên toàn thế giới là "liệu pháp cocktail", thực chất là một loại điều trị kháng virus, giống như việc pha chế cocktail ở các nước phương Tây, dựa theo một số nguyên tắc nhất định để kết hợp ba loại thuốc kháng virus dùng chung để điều trị HIV. Phương pháp này vừa có thể ngăn chặn sự sinh sôi của virus HIV, vừa có thể ngăn cơ thể người bệnh sinh ra virus kháng thuốc.
Nhưng hiệu quả điều trị của "liệu pháp cocktail" không phải là 100%, người bệnh phải uống thuốc trong thời gian dài, hơn nữa không thể chữa tận gốc. Việc dùng thuốc lâu dài còn gây ra tác dụng phụ như suy dinh dưỡng, tích tụ mỡ bất thường ở bụng, độ nhớt máu cao bất thường,... trong đó nghiêm trọng nhất là suy gan và tiểu đường.
Theo số liệu ngành dược, trong năm 2017, tổng doanh thu của thị trường thuốc kháng virus là 27 tỷ đô la Mỹ.
Mà đó là trong điều kiện có một số nước đang phát triển (như Ấn Độ – quốc gia có số bệnh nhân HIV cao nhất châu Á với 5,7 triệu ca theo thống kê của chính phủ) phá vỡ chế độ độc quyền, tùy ý sản xuất thuốc gốc và được hỗ trợ từ chính phủ (bao gồm hỗ trợ tài chính thị trường, trợ cấp sản xuất thuốc...) ——
Nguyên nhân chủ yếu là vì thuốc kháng virus là mặt hàng khan hiếm, giá cả bị kiểm soát bởi thị trường. Nếu không can thiệp, giá thuốc chắc chắn sẽ vượt quá khả năng chi trả của các quốc gia châu Phi, nơi mà HIV đang hoành hành dữ dội.
Đừng quên, 27 tỷ đô la này là doanh số trong một năm của năm 2017. Nếu tính trong 10 năm, 20 năm… thì đó là một con số mà người bình thường chỉ có thể ngước nhìn.
Lợi nhuận của các mặt hàng thương mại thông thường thường không vượt quá 50%, nhưng trong ngành dược phẩm, thuốc thông thường, lấy ví dụ là dung dịch tiêm 2ml 20mg acid hydrochloric naproxen, giá xuất xưởng là 0,32 nhân dân tệ, giá trúng thầu là 18,49 nhân dân tệ, giá bán lẻ tại bệnh viện là 21,26 nhân dân tệ. Nói cách khác, lợi nhuận trung gian lên tới 6500%.
Mà đây, vẫn chưa phải là trường hợp hiếm hoi.
Trong thị trường thuốc khan hiếm, con số đó còn có thể gấp đôi, gấp ba.
Đương nhiên, cũng không thể nói như vậy là tuyệt đối. Dù sao, thuốc càng khan hiếm thì chi phí đầu tư ban đầu như thiết bị, nhà xưởng, và đặc biệt là phí nghiên cứu phát minh cũng càng cao.
Nếu lợi ích từ thuốc kháng virus – chỉ có thể ngăn chặn sự phát triển của virus – đã cao đến vậy, thì thử tưởng tượng tương lai của thị trường thuốc đặc trị có thể trị tận gốc HIV sẽ lớn đến mức nào?
Mạnh Tắc Tri sơ bộ tính toán, nếu sản xuất hàng loạt, một liệu trình bốn đợt của loại thuốc đặc trị này sẽ không vượt quá 3.000 nhân dân tệ.
Đứng ở góc độ của nhà tư bản, như vậy, là loại thuốc đặc trị duy nhất có thể chữa trị HIV cho đến hiện tại, một liệu trình bán với giá 100.000 đô la cũng không quá đáng, đúng chứ?
Toàn cầu có 37 triệu người nhiễm HIV, dù chỉ 20% có khả năng tiếp cận điều trị, thì cũng là 700 tỷ đô la lợi nhuận.
Phải biết rằng tài sản ròng của Bill Gates cũng chỉ có 86 tỷ đô la mà thôi.
Chỉ cần chưa có vaccine phòng HIV được nghiên cứu thành công, liệu các chính phủ và tổ chức công ích có thể làm ngơ 80% bệnh nhân HIV còn lại sống chết ra sao không?
Nói ra thì có vẻ máu lạnh, nhưng ai dám phủ nhận đó không phải là sự thật?
Marx từng nói: "Nếu có 100% lợi nhuận, tư bản sẽ liều lĩnh; nếu có 200% lợi nhuận, tư bản sẽ xem thường pháp luật; nếu có 300% lợi nhuận, thì tư bản sẽ chà đạp mọi thứ trên đời!"
Đó cũng là lý do vì sao, những tập đoàn dược phẩm đó lại kéo nhau tới tận cửa.
Mạnh Tắc Tri không có ý định giao thuốc đặc trị này cho các doanh nghiệp dược phẩm trong nước sản xuất. Một mặt là để hoàn thành nhiệm vụ trả thù Tưởng Khải Dương, mặt khác là vì không có lợi trong việc khuếch đại lợi ích. Quan trọng hơn là, miếng bánh này quá lớn, mà các doanh nghiệp dược trong nước thì không đủ năng lực, không có mạng lưới tiêu thụ. Giao thuốc cho bọn họ, từ thử nghiệm lâm sàng, xây dựng nhà máy, lắp đặt thiết bị,... ít nhất cũng phải tốn hai năm — đây là lời của chính họ.
Trong hai năm ấy, chỉ cần xảy ra sơ suất nào đó, mẫu hàng bị đánh cắp hoặc số liệu thử nghiệm bị rò rỉ, cũng đủ để các phòng thí nghiệm sinh học nước ngoài phá giải bí mật thuốc trong thời gian ngắn nhất ——
Trước lợi nhuận lên đến hàng nghìn tỷ đô la, bạn nói xem các công ty dược sẽ lựa chọn thế nào?
Mạnh Tắc Tri không dám đánh cược, các doanh nghiệp dược trong nước cũng không thể đánh cược.
Đừng tưởng rằng ngồi trong phòng họp chỉ có mấy doanh nghiệp dược, thực tế là họ đại diện cho lợi ích của phần lớn các tập đoàn tư bản ở Mỹ và châu Âu.
Lấy ví dụ như tập đoàn y dược Cường Sinh đang đứng đầu bảng xếp hạng Forbes – cổ đông lớn nhất của Cường Sinh là tập đoàn Blackard, còn cổ đông lớn nhất của Blackard là hiệp hội ngân hàng PNC.
Mà hiệp hội ngân hàng PNC lại thuộc về tập đoàn tài chính Rockefeller — chính là tập đoàn độc quyền lớn nhất nước Mỹ, nổi tiếng với việc thao túng dầu mỏ, kiểm soát hệ thống tài chính, vươn vòi bạch tuộc vào mọi lĩnh vực kinh tế, thậm chí ảnh hưởng tới chính sách nội – ngoại giao của chính phủ Mỹ.
Nếu không nhờ vậy, Mạnh Tắc Tri sao dám ký thác hi vọng trả thù Tưởng Khải Dương vào thuốc đặc trị HIV?
Ra khỏi phòng họp, Mạnh Tắc Tri tâm trạng vui vẻ, tinh thần sảng khoái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!