Chương 22: (Vô Đề)

"Khải Dương, Chương Phương Húc bị bắt rồi!"

Cảm nhận được điện thoại rung lên, Tưởng Khải Dương lúc này đang ở phim trường, vừa tập trung quan sát bối cảnh vừa lục túi lấy điện thoại. Nhìn thấy hiển thị người gọi đến, đúng lúc diễn xuất của nam chính không như ý muốn, anh lập tức cầm loa hét lớn một tiếng "Cắt!", rồi nói: "Được rồi, mọi người nghỉ một lát đi. Hàn Thịnh, chú ý điều chỉnh trạng thái của mình."

Nói xong, anh chuyển sang nghe điện thoại. Vừa đưa lên tai, một giọng nói tức tối truyền đến từ đầu dây bên kia, đầy vẻ hoảng loạn và sợ hãi.

Tưởng Khải Dương thoáng ngẩn người, rõ ràng là không nhớ ra Chương Phương Húc là ai.

"Chương Phương Húc ấy!" Trần Ứng Long như lửa đốt: "Học trò của tiến sĩ Mạnh Tắc Tri, người mà tôi sai đi buộc tội Mạnh Tắc Tri ăn cắp luận văn của cậu ta."

Nghe đến đây, Tưởng Khải Dương nhíu mày, trong giọng nói bất giác mang theo sự khẩn trương: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Trần Ứng Long hít sâu một hơi, kể lại đầu đuôi câu chuyện một cách chi tiết.

Cũng khó trách Tưởng Khải Dương không rõ ràng chuyện này. Một là vì bộ phim mới vừa khai máy, mấy ngày nay anh bận túi bụi, nào có tâm trí quan tâm chuyện bên ngoài. Hai là chuyện này tuy là một sự kiện lớn trong giới học thuật, nhưng đối với người bình thường thì vẫn khá xa lạ. Trong nước ồn ào là bởi vì nó liên quan đến một nhà toán học Trung Quốc – một niềm tự hào quốc gia.

Nhưng ra nước ngoài, các phương tiện truyền thông chủ lưu rất ít đưa tin chi tiết, đặc biệt là ở Mỹ – nơi không mấy quan tâm.

"Khải Dương, bây giờ tôi phải làm gì đây?" Không rõ là vì tìm được người tâm phúc hay vì điều gì khác, lòng Trần Ứng Long bỗng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Chỉ sợ cảnh sát moi được gì đó từ miệng Chương Phương Húc, đến lúc ấy chính phủ chắc gì đã buông tha cho anh ta.

Tưởng Khải Dương nghĩ sâu hơn.

Nói một câu khó nghe thì hiện tại anh với Trần Ứng Long chẳng khác gì hai con châu chấu buộc chung một dây.

Nếu Trần Ứng Long sụp đổ, anh cũng chẳng khá hơn.

Dù sao năm đó chính anh là người cung cấp độc tố tinh thần để Trần Ứng Long hạ thủ với Mạnh Tắc Tri.

Nghĩ đến đây, anh lập tức đứng bật dậy khỏi ghế đạo diễn, tìm một góc khuất, quát hỏi: "Chương Phương Húc có biết anh là kẻ đứng sau sai khiến không?"

"Cái này… Năm đó tôi cũng chỉ là bộc phát một ý tưởng, ban đầu không nghĩ là sẽ thành công, nên mới tùy tiện bố trí một người làm việc đó. Không ngờ hắn thực sự làm được, tôi cao hứng quá nên thăng chức cho hắn làm trợ lý."

Nếu không phải vì vậy, Trần Ứng Long đã không lo lắng đến thế.

Trên trán Tưởng Khải Dương gân xanh nổi lên, như vừa nghĩ ra điều gì, mắt anh trợn lên, vội hỏi: "Chương Phương Húc đã bị bắt bao lâu rồi?"

"Bao… Bao lâu rồi?" Trần Ứng Long cũng nhận ra điều gì đó, quay sang hỏi thư ký bên cạnh.

"Khoảng… hơn ba tiếng rồi!" Thư ký lắp bắp trả lời.

"Hơn ba tiếng." Trần Ứng Long vội vàng đáp lại Tưởng Khải Dương.

Hơn ba tiếng?

Mắt Tưởng Khải Dương gần như tóe lửa: "Được rồi, tôi biết rồi. Yên tâm đi, tôi sẽ xử lý chuyện này."

"Tốt quá, tốt quá." Trần Ứng Long mừng rỡ như điên: "Huynh đệ, chỉ cần lần này anh cứu tôi, tôi đảm bảo nửa đời còn lại anh nói đông tôi không dám đi tây…"

"Được rồi," Tưởng Khải Dương mất kiên nhẫn cắt lời: "Dạo này anh đừng làm gì cả, ngoan ngoãn chờ, quét sạch mọi dấu vết, đừng để lại sơ hở."

"Hiểu rồi, hiểu rồi."

Cúp máy, Tưởng Khải Dương nhanh chóng đưa ra quyết định: "Hệ thống, tiêu diệt Chương Phương Húc cho ta."

Ngoài cách này ra, anh thực sự không nghĩ ra cách nào khác để giải quyết.

Vừa dứt lời, trong đầu anh vang lên âm thanh máy móc: "Đã nhận lệnh, tiêu diệt Chương Phương Húc. Cần khấu trừ 2 triệu điểm danh vọng, có thi hành không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!