Chương 21: (Vô Đề)

Có lẽ do tác dụng của thuốc, vừa mới lướt Weibo xong, cơn buồn ngủ liền ập đến, Mạnh Tắc Tri tùy tiện gặm mấy miếng bánh mì, trở lại phòng là đã ngủ say như chết.

Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng hôm sau.

Mơ màng rửa mặt xong, miễn cưỡng đến trường, trong phòng chỉ có phó viện trưởng... Chỉ duy nhất không thấy Chúc Chính Khanh.

Lấy điện thoại ra gọi thử, nhưng điện thoại bên kia hiện đang tắt máy.

Mạnh Tắc Tri lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Đầu tiên anh gọi cho Giáo sư Vạn.

Giáo sư Vạn đi thẳng vào vấn đề:

"Bản in rời của cậu còn không? Đưa thêm cho tôi vài cuốn."

Ông đang nói đến bản in rời bài báo của Mạnh Tắc Tri được đăng trên Tạp chí Toán học Niên San, về chứng minh giả thuyết Goldbach.

Tạp chí Toán học Niên San tổng cộng gửi cho Mạnh Tắc Tri 30 bản in rời. Anh nhớ đã tặng Giáo sư Vạn 5 bản làm quà mừng thọ.

Anh hỏi:

"Có chuyện gì vậy ạ?"

Giáo sư Vạn trả lời có chút mơ hồ:

"Không phải chiều qua Hạ bá bá các ông đến viện dưỡng lão thăm tôi sao, tôi không nhịn được nên lấy mấy quyển bản in rời cậu cho ra khoe…"

Nói là lấy ra xem, kỳ thực là đem ra khoe khoang thì đúng hơn.

Tâm lý của mấy cụ già, Mạnh Tắc Tri vừa nghe đã đoán được.

"Kết quả cậu đoán xem," Giáo sư Vạn tức giận nói, "Đều là người bảy tám mươi tuổi rồi, biết xấu hổ chút đi chứ, vậy mà cầm đồ chạy luôn, đuổi cũng không kịp."

Ông còn định giữ lại một hai bản, sau khi chết thì cùng tro cốt mang đi hỏa táng luôn, kết quả là bị nhóm người kia lấy sạch không chừa lại quyển nào.

Tuy nói thế, nhưng trong giọng của Giáo sư Vạn lại không giấu được sự tự hào.

"Được ạ." Mạnh Tắc Tri cười sâu trong mắt:

"Chờ hôm nào rảnh, cháu sẽ gửi cho thầy mấy quyển nữa."

"Phải đưa năm bản đấy." Giáo sư Vạn dặn:

"Cậu nhớ kỹ nhé."

"Vâng ạ!"

Cúp điện thoại xong, Mạnh Tắc Tri liền gọi cho phó viện trưởng.

"Xin lỗi phó viện trưởng, hôm qua tôi không khỏe nên ngủ sớm, ngài tìm tôi có chuyện gì ạ?"

"Không khỏe à? Giờ khá hơn chút nào chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn phó viện trưởng đã quan tâm."

"Vậy là tốt rồi." Phó viện trưởng lúc này mới vào chuyện chính:

"Tôi gấp gáp tìm Giáo sư Mạnh là vì hai chuyện. Thứ nhất là việc hội nghị báo cáo, chúng ta đã bàn sơ qua, nhưng một số sắp xếp cụ thể vẫn cần ý kiến của cậu. Thứ hai là…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!