"Đúng rồi," như sực nhớ ra điều gì, phó viện trưởng giơ tay trái nắm chặt thành nắm đấm, đặt lên miệng ho nhẹ một tiếng, có phần ngượng ngùng nói: "Chuyện chỉ tiêu tuyển sinh nghiên cứu sinh năm nay…"
Mạnh Tắc Tri cụp mắt, không biểu lộ cảm xúc gì, nói: "Lúc khai giảng, phó viện trưởng không phải đã nói năm nay không có chỉ tiêu cho tôi sao?"
"Không phải là…" Phó viện trưởng hơi há miệng, bất đắc dĩ cười một cái, sau đó đứng dậy cầm bình nước ấm gần đó, rót thêm nước vào ly trước mặt Mạnh Tắc Tri: "… Là tình huống đặc biệt thôi mà!"
Mạnh Tắc Tri chỉ mỉm cười không nói gì.
"Chuyện này là lỗi của tôi." Phó viện trưởng không do dự, nhận toàn bộ trách nhiệm về phía mình.
Thật ra đứng trên góc độ của phó viện trưởng, quyết định như vậy cũng không có gì đáng trách, chỉ trách thủ đoạn của Trần Ứng Long quá tàn nhẫn, nguyên chủ khi đó hành xử cũng không mấy đứng đắn.
Phó viện trưởng liền đưa ra điều kiện: "Trường mới xây một dãy khu nhà phúc lợi, trang hoàng cũng gần xong rồi, ở ngay bên kia đường lớn cổng Nam, cuối năm chắc chắn sẽ phân cho các giảng viên sử dụng. Trong đó có 80 căn hộ loại phục thức diện tích 240m2, là trường chuẩn bị cho các viện sĩ. Cấp trên có ý là, có thể bán cho cậu một căn với giá chỉ bằng một nửa giá thị trường."
Điều kiện này thật sự quá hậu hĩnh, tương đương với tặng không cho Mạnh Tắc Tri gần 8 triệu.
Mạnh Tắc Tri hơi nhướn mày: "Phó viện trưởng nói chuyện ẩn ý quá ha!"
Phó viện trưởng thẳng thắn: "Cũng bởi vì Mạnh giáo sư từ trước đến giờ im lặng, nhưng vừa ra tay là kinh người, Goldbach vừa được chứng minh, sang năm chắc chắn cậu có một suất Huy chương Fields. Có Huy chương Fields trong tay, danh sách tuyển viện sĩ hai viện năm sau chắc chắn có tên cậu."
Huy chương Fields là giải thưởng danh giá nhất trong ngành toán học toàn cầu, được mệnh danh là "Giải Nobel Toán học", cứ 4 năm lại bình chọn ra từ 2 đến 4 người có đóng góp xuất sắc, tuổi không quá 40.
Còn viện sĩ của hai viện thì cứ hai năm xét tuyển một lần.
"Chúng tôi nghĩ đến rồi, các trường khác chắc chắn cũng nghĩ đến, chẳng qua là phòng ngừa họ ra tay trước, trường đành phải tiên hạ thủ vi cường thôi."
Nguyên chủ năm 2014 trúng cử học giả Trường Giang, sau đó ký hợp đồng giảng dạy 5 năm đặc biệt với Đại học Kinh Thành, tức là còn một năm nữa là hết hạn hợp đồng.
Quan trọng hơn, cũng là nghiên cứu, nhưng những ngành như hóa học, vật lý… dù có ý tưởng cũng khó có kết quả nếu không có phòng thí nghiệm hỗ trợ.
Nhưng toán học lại khác, nhất là nghiên cứu về số học, hoàn toàn lý thuyết, chỉ cần có thực lực thì dù ngồi ở xó xỉnh nào cũng có thể tạo ra thành quả nghiên cứu, phòng thí nghiệm với giới toán học là thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Bởi vậy, điều duy nhất có thể khiến Mạnh Tắc Tri để tâm có lẽ chỉ là lương thưởng và đãi ngộ.
"Vậy thì," Mạnh Tắc Tri cười: "Đã nói đến mức này, phó viện trưởng yên tâm, tôi đối với Đại học Kinh Thành có tình cảm đặc biệt, nếu đãi ngộ ngang nhau, tôi nhất định ưu tiên Đại học Kinh Thành."
Lời này nghe hơi thực dụng, có chút không hợp với cái danh Kinh Thành đại học kia, nhưng nghĩ lại mấy tháng nay bản thân phải chịu bao lạnh nhạt và khinh thường… Thực dụng một chút vẫn là tốt hơn, ít ra không mất tiền!
Phó viện trưởng nghĩ vậy, Mạnh Tắc Tri cũng nghĩ vậy.
Nghe xong, phó viện trưởng mặt mày hớn hở: "Vậy chuyện chỉ tiêu tuyển sinh?"
"Theo như lệ năm ngoái là được." Mạnh Tắc Tri nói.
Năm ngoái, nguyên chủ mỗi năm đều nhận hai nghiên cứu sinh tiến sĩ, năm học viên thạc sĩ.
"Được." Phó viện trưởng liên tục gật đầu.
Cảm giác như vừa trút được gánh nặng.
Ra khỏi văn phòng viện trưởng, Mạnh Tắc Tri thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng cũng tốt lên, bước đi cũng như đang lướt trên gió.
Về đến nhà, Chúc Chính Khanh không có ở nhà.
Mạnh Tắc Tri không nghi ngờ, tìm thuốc uống rồi lấy điện thoại ra tiếp tục lướt Weibo.
[…… Trời ạ, giáo sư Hà lão mà cũng chia sẻ bài thanh minh này. ]
[ Khiếp sợ……]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!