Chương 15: (Vô Đề)

Chúc Chính Khanh tỉnh lại thì trời đã là giữa trưa hôm sau.

Hắn mở mắt ra, trần nhà xa lạ, ánh đèn xa lạ, chăn đệm xa lạ, căn phòng cũng xa lạ.

Trong nháy mắt, hắn bật dậy khỏi giường, rồi đưa tay ôm đầu, thở d ốc một hơi gấp gáp.

Phải mất một lúc lâu, cơn đau đầu mới dịu đi hơn phân nửa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận hồi tưởng lại, những chuyện xảy ra đêm qua lần lượt hiện lên trong đầu.

Hắn khẽ cắn môi, sắc mặt có chút phức tạp, vừa vui mừng lại vừa khổ sở, không biết có hối hận hay không... Bàn tay phải đang đặt trên nệm cũng vô thức siết chặt lại.

Đúng lúc này, Mạnh Tắc Tri đẩy cửa bước vào:

– Tỉnh rồi à?

Chúc Chính Khanh chợt quay đầu lại nhìn, cảm xúc rối rắm trong lòng chỉ còn lại niềm vui mừng.

– Đây là nhà tôi. – Mạnh Tắc Tri đi tới nói.

Chúc Chính Khanh ánh mắt khẽ dao động.

– Đêm qua... – Mạnh Tắc Tri dừng một chút rồi tiếp: – Cậu uống say, sau đó ngủ luôn, tôi cũng không biết cậu ở đâu, vừa hay nhà tôi còn phòng khách, nên đưa cậu về đây.

– Ừm. – Chúc Chính Khanh buông tay phải đang siết chặt, sờ vào tấm ga giường mềm mại mịn màng dưới tay, cảm thấy toàn thân đều ấm áp.

Mạnh Tắc Tri đặt túi giấy đang cầm trong tay lên đầu giường:

– Trong này là quần áo để tắm rửa, tôi đã dựa theo số đo áo khoác của cậu mà mua.

Nghe hắn nói vậy, Chúc Chính Khanh mới phát hiện trên người mình toàn mùi rượu và mồ hôi nồng nặc, hai tai đỏ bừng, tránh ánh mắt đối diện của Mạnh Tắc Tri, lắp bắp nói:

– Cảm ơn.

Mạnh Tắc Tri hơi cụp mắt, thử thăm dò:

– Chuyện này là việc tôi nên làm.

Hắn không dám chắc chuyện đêm qua Chúc Chính Khanh nói là thật lòng hay chỉ do xúc động nhất thời, nhưng mới chịu nhận lời như vậy.

Nghe câu đó, Chúc Chính Khanh không nhịn được cong khóe môi – cái gì gọi là "nên làm", Mạnh Tắc Tri rõ ràng đã tự cho mình là bạn trai hắn rồi còn gì.

Bạn trai —

Đầu lưỡi Chúc Chính Khanh khẽ run lên, khẽ "ừ" một tiếng.

Thấy cảnh đó, Mạnh Tắc Tri chỉ cảm thấy trái tim mình như hóa thành một dòng suối mát. Nụ cười trong mắt hắn lan thẳng tới đáy lòng. Nếu Chúc Chính Khanh chịu đối xử chân thành với hắn, thì hắn cũng sẽ không để Chúc Chính Khanh phải lo nghĩ nhiều.

Nghĩ vậy, Mạnh Tắc Tri xoay người ngồi xuống giường. Tấm nệm khẽ lõm xuống, hắn quay đầu nhìn Chúc Chính Khanh:

– Chuyện tôi nhiễm HIV —

Yết hầu Chúc Chính Khanh căng thẳng, tâm trạng đang vui chợt biến mất.

Mạnh Tắc Tri dịu giọng nói:

– Cậu không cần quá lo lắng. Biết tôi học toán, tại sao lại cứ cắm đầu trong phòng thí nghiệm sinh học không?

Chúc Chính Khanh lắc đầu.

– Bởi vì tôi biết mình nhiễm HIV, nên tôi muốn nghiên cứu ra thuốc đặc trị HIV.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!