– Sao thế? Đau ở đâu à?
Anh cúi thấp ghé gần đến mặt cô, Lý Nhan chỉ lắc đầu, đưa mắt nhìn trái nhìn phải rồi thì thầm vào tai anh
– Hình như dây áo bị tuột rồi, sắp hở mất rồi, muốn...
Cô lén đưa tay kéo kéo dây áo ngực, không khỏi có cảm giác muốn khóc, thực sự muốn về nhà cởi phăng cái váy này đi, Khải Hoành nghiêng mình nhìn cô, nhướn mày lên không ngừng cười tủm tỉm, anh cởi cúc áo vest rồi lấy một bên áo che khoảng cách giữa hai người, một tay chạm eo cô kéo gần sát người anh. Lý Nhan ngẩng đầu nhìn, vừa chỉnh dây vừa nhìn anh miệng không ngừng cười mỉm
– Không biết là anh lại thông minh như vậy luôn á
– Không phải là thông minh mà là em quá coi thường công việc xử lý tình huống của tôi.
Khải Hoành nở một nụ cười trấn an, sau khi chỉnh dây áo xong Lý Nhan mới để ý, thực sự lúc cô ngẩng đầu lên suýt chút nữa là chạm cằm anh, không phải là gần quá rồi đấy chứ. Trên người Khải Hoành có mùi rất thơm, mùi của bột giặt và nước xả vải
– Anh dùng nước xả vải mùi gì mà thơm thế?
– Em thử đoán xem
– Vậy bao giờ giặt quần áo anh nhớ dùng cái này nhé, em thích
– Thích thật hay thích giả
– Rất thích.
– Vậy muốn ngửi nữa không? Lại gần mới ngửi được chứ
Chóp mũi của Lý Nhan chạm nhẹ vào ngực anh, mùi hương thoang thoảng phảng phất qua, cô có thể cảm nhận được trái tim của mình đang đập mãnh liệt bên trong lồng ngực, do anh mặc áo sơ mi mỏng nên có cảm giác chóp mũi cô đang tiếp xúc với da thịt của anh, nó nóng bỏng khiến cô rạo rực.
– Nam nữ thụ thụ bất thân, không gần như vậy được.
Đưa tay khẽ đẩy anh ra, anh lại kéo eo cô gần mình hơn, cúi người xuống thì thầm
– Em cho rằng anh sẽ để em chạy sao, anh giúp em rồi đó, giờ em tính trả ơn anh sao nào?
Nghe giọng nói này thực sự rất giống lưu manh, chỉ là giọng trầm, và hơi khàn của một người đàn ông trưởng thành. Lý Nhan đỏ mặt quay đi tránh nhìn vào mắt anh, tay vẫn để trước ngực của anh chỉ có thể khẽ nén cảm xúc lâng lâng và hơi thở khó nhọc xuống.
– Giúp công chúa đây là phúc ba đời nhà anh, còn dám có gan đòi trả công sao?
– Gan này là gan hùm mà hạ thần đây học hỏi từ Lý Nhan công chúa.
– Cái tên xấu tính này, biết rồi, về nhà sai bảo ta cái gì cũng được.
– Nói mới nhớ công chúa đã đến đây được hơn nửa tháng rồi nhỉ, sao nào, đã tin tưởng Khải Hoành đây chưa.
– Tin rồi
Giống như đang nói bằng hơi thở vậy, nhẹ nhàng và mềm mại
– Vậy thì...
Anh cẩn thận ghé gần mặt cô hơn nữa, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai cô, Lý Nhan rùng mình nhưng vẫn cố chấp không đẩy người kia ra, giống như... đang chờ đợi.
– Nè, hai người các người nói chuyện vui nhỉ, muốn cho tôi làm bóng đèn hả, mà đèn này cũng sáng ghê, giữa đám đông thế này các người tính giở trò hề cho tôi xem đấy hử?
– Tôi vừa nghĩ ra một từ rất phù hợp để miêu tả cậu lúc này đấy
Anh quay lại nhìn Sử Diễn, giữ một nụ cười vô cùng điềm tĩnh và kiên nhẫn.
– Từ gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!