Chương 6: Có nàng xinh đẹp mắt sáng mày trong

– Đến nơi rồi.

Lý Nhan không khỏi há hốc miệng khi nhìn thấy nơi mà hai bọn họ đến, một toà nhà cao trọc trời thắp sáng bởi vô số ánh đèn lung linh lấp lánh, rất nhiều người đi vào tòa nhà đó ăn mặc vô cùng đẹp, có cái cửa cứ tự động đóng vào mở ra, thậm chí có rất nhiều người mà Khải Hoành nói là nhân viên đi đi lại lại bên trong, vô cùng náo nhiệt.

– Khải Hoành, chúng ta vào đây thiệt hả?

– Chứ chẳng lẽ là giả. À mà quên, Lý Nhan, cô phải nhớ lời tôi dặn nghe chưa?

Anh quay sang đối diện với Lý Nhan nhìn thẳng vào mắt cô.

– Nói đi.

– Nghe này, mọi người làm gì hay nói gì đều rất bình thường cho nên...

– Cho nên?

– Cô đừng cư xử bất thường dùm tôi, được không? Chỉ riêng tối nay thôi.

– Thế nào là bất bình thường, ngươi nói xem nào

– Xưng hô thế này là bất bình thường đấy, gọi anh xưng em với tôi...

Anh vừa dứt lời Lý Nhan liền hất cằm lên chống nạnh, khẽ nhăn mặt.

– Tôi biết là cô không thích nhưng chỉ hôm nay thôi, nếu có ai bắt chuyện thì gật đầu lịch sự thôi, tôi đi đâu cũng phải đi theo nghe chưa?

– Vậy buffe gì đó.

– Yên tâm, nhớ nắm chắc tay không bị lạc là không ai tìm được đâu, hội trường đông như vậy. Nhớ kĩ nhé, mọi người nói gì và làm gì đều rất bình thường cô chỉ cần đi theo tôi là được.

– Biết rồi, không cần nhắc lại lần hai đâu.

– Nói thử tôi nghe xem nào.

Lý Nhan ngập ngừng liếc nhìn xung quanh, khẽ giọng nói:

– Khải Hoành, gọi là anh, phải luôn đi theo cái tên chết bầm này, phải ngậm miệng lại không nói lung tung.

– Tiểu nha đầu, chỉ được cái độc miệng. Chúng ta đi thôi.

Vào đến hội trường Lý Nhan lập tức lóa mắt, hàng ngàn ánh đèn vàng lung linh trên trần còn có một cái đèn rất lớn cảm giác nó đang phát sáng, lấp lánh lóa hết cả mắt, do tòa nhà ở trung tâm thành phố nên vào bên trong vẫn còn nghe được âm thanh nhộn nhịp của đường phố bên ngoài, có hai cái cầu thang điêu khắc hoa văn tinh tế dẫn lối lên bậc lớn, bên phải có một dãy bàn toàn những đồ ăn mà Lý Nhan chưa từng nhìn thấy, thậm chí có rất nhiều người ăn vận rất đẹp, váy hoa, váy xòe, đủ sắc màu trông vô cùng thích mắt. Lúc này Khải Hoành đã kéo cô về thực tại, anh nắm lấy cổ tay cô kéo đến một cái bàn tròn trải khăn trắng ở góc, rõ ràng là một góc khuất hình như anh muốn giấu Lý Nhan đi thì phải.

– Ngồi yên ở đây, không đi loăng quăng, tôi đi một lát sẽ về, đây là nước cam uống tạm đi, để tí nữa tôi nhờ người đưa bánh kem cho cô.

– Thế ngươi đi đâu.

– Đi xã giao, ngồi yên ở đây.

Lý Nhan hếch mắt lên nhìn bóng lưng của anh hòa lẫn giữa đám đông mênh mông đó, trong lòng có hơi sợ hãi

– Dám bỏ ta ở đây, ngươi ăn gan hùm rồi phải không?

Lý Nhan quay ra nhìn, cửa kính trong suốt nên có thể nhìn thấy bên ngoài, còn bên ngoài hình như không thấy những gì diễn ra trong này, cô chống cằm co vai lại, ánh đèn nhạt nhoà trên gương mặt thanh tú của cô, nhìn ngoài chán thì nhìn bên trong, hình như càng đông khách hơn thì phải.

Cô uống cốc nước cam Khải Hoành đưa cho, nó mát lạnh có vị hơi chua nhưng uống được, Lý Nhan chỉ biết chống cằm nhìn mọi người xung quanh nói chuyện, họ dường như không để ý đến sự tồn tại của cô nhưng thôi, tránh xa chỗ đó cũng hạnh phúc lắm rồi. Bỗng có một người tiến đến đặt một cái đĩa bánh xuống bàn mỉm cười nhìn cô

– Lý Nhan tiểu thư phải không ạ? Cậu Khải Hoành nhờ tôi mang cho cô, cô cứ từ từ thưởng thức, tôi xin phép.

Lý Nhan chỉ biết gật đầu lịch sự, nhìn xuống cái bánh kem trông rất bắt mắt, có một quả đỏ đỏ ở trên nhưng mà cô không biết ăn đành ngồi nhìn cái bánh đó, cái bụng phản đối nhiệt tình quá nhưng ráng nhịn đói vậy. Sau khi thấy Khải Hoành quay lại Lý Nhan trút hết bực dọc lên bằng cách lườm anh một cái, anh vẫn dửng dưng như không, anh cầm theo một đĩa bánh kem nhưng nó có màu nâu, tóm lại là trông rất ngon

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!