Chương 3: Khé nhíu mày thanh tú làn thu thủy khép hờ

– Cái này là vàng thật à

– Chứ chẳng lẽ công chúa dùng đồ giả sao? Ngươi nói thế cũng nói được

-cô giật lại chiếc trâm cài mà Khải Hoành đang soi dưới ánh đèn vàng

- Đây là cống phẩm từ xưởng thủ công lớn nhất Bắc triều đó, ngươi nghĩ gì mà hỏi ta là vàng thật?

– Hay để mai tôi đưa vô tiệm vàng xem, biết đâu lại là vàng giả

-Bằng một cách nào đó, Khải Hoành vẫn cho rằng cây trâm nhỏ đó không phải là đồ thật, điều này khiến Lý Nhan sửng cồ lên:

– Ngươi dám nghi ngờ bổn cung hả? Nè, nhìn rõ xem chỗ này chạm trổ hình hoa mẫu đơn, nhỏ như thế này ngươi biết tốn bao nhiêu công sức không?

– Dạ, công chúa nói phải, hạ thần không dám, công chúa là thứ hai thì không ai chủ nhật được.

– Là sao?

– À tức là...

-Đơ vài giây

- Tôi cũng không rõ nữa, chắc ý là nếu cô nhận đứng thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất á.

– Bổn cung chưa bao giờ phải đứng thứ hai cả

– Thì cô luôn đứng thứ nhất, được chưa? Mà, thường xuyên phải cài mấy cái này lên đầu, cô không thấy nặng đầu à?

-Anh chỉ vào đống trâm cài

- Đếm thôi cũng hoa cả mắt.

– Ừm, đúng là rất nặng nhưng ta thấy lúc nhị tỷ của ta xuất giá người còn cài trâm nhiều hơn ta, mãi sau lúc vào cung thăm Nương nương, tỷ mới nói với ta số trang sức đó chưa là gì so với lúc Nương nương đăng cơ cả.

– Làm công chúa coi bộ mệt ha.

– Sao lại nói mệt, được người người kính trọng chẳng lẽ...

Cuộc đối thoại của hai người bị gián đoạn vì bên ngoài kia có tiếng đập cửa rầm rầm

– Có thích khách hử? Ngươi có gây thù chuốc oán gì với ai không đấy?

– Thích khách hành động âm thầm hơn nhiều cô nương ạ, chắc là đòi tiền thuê nhà hoặc phá đám thôi. Để tôi ra xem nào, cô lau khô tóc đi, còn, ờ quần áo thì cái này tôi sẽ đưa sau, chịu ướt một chút nhen.

– Được thôi, nhớ quay lại luôn đấy.

Lát sau, Khải Hoành mở cửa với đống đồ lỉnh khỉnh trên tay, giọng oang oang:

– Ra đây giúp tôi một tay với, đống đồ này nặng quá!

– Tới đây

-Lý Nhan nhanh nhảu chạy ra đỡ giúp, một tay xách hai cái túi đen to, tay còn lại kẹp một cái bịch gì đó có vẻ rất mềm bên hông

– Sao lại nặng dữ vậy, ngươi khuân cả một xưởng về à?

Nhưng từng đó chưa là gì với đống đồ mà Khải Hoành đang vác, một cái túi dài đeo ở vai, thùng to thùng nhỏ xếp chồng lên đôi tay mảnh khảnh của anh.

– Bà chị tôi từ Giang Nam gửi đồ về, chà, công nhận gửi lắm đồ về thật, à, cái bọc cô đang cầm là quần áo đấy, hai cái túi kia thì cẩn thận, đồ dễ vỡ đấy. Chà, bà nội lại gửi một đống trà lên nữa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!