- Sử Diễn, cậu có thấy Khải Hoành đâu không?
- Ai biết, cậu ta rõ ràng nói không biết uống rượu mà dám chuốc tôi say mèm, ha, phải đi tìm canh giải rượu thôi, bố biết thì tèo.
Sử Diễn lải nhải xoa xoa thái dương lết xác xuống tầng, Á Hiên đứng đó không khỏi sốt ruột, muốn đưa quà chúc mừng mà chẳng thấy cậu ta đâu.
- Á Hiên tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho cô nghỉ ngơi rồi.
- A, cảm ơn bác.
- Phục vụ tiểu thư là hân hạnh của chúng tôi ạ.
Á Hiên hình như chợt nhớ ra:
- A, bác cho cháu hỏi, không biết bạn cháu Khải Hoành đi đâu rồi ạ?
- Cái đó… Tôi vừa thấy cậu Trình bế em gái về phòng ngủ rồi, hình như cậu ấy đang say thì phải, chút nữa tôi đưa canh giải rượu lên đó.
- Dạ? Về phòng rồi ạ? Cùng với Lý Nhan?
- Vâng, cậu bế cô ấy về phòng mà, hình như cô ấy ngủ rồi ạ.
- Thế bác biết phòng của em ấy ở đâu không ạ?
- Thấy Lý tiểu thư ngủ rồi nên chúng tôi cũng không dám hỏi, phòng của cô ấy trên lầu 3 ạ.
- Cảm ơn bác, vậy để cháu mang giúp bác canh giải rượu.
- Dạ dạ, vậy phiền cô.
____________________________
- Lý Nhan, người hơi nóng đấy.
- Ưm… Không có nóng, khát nước…
- Khát nước hả? Đợi tôi xíu.
Anh đặt cô xuống giường rồi đắp chăn mỏng lên người, sờ trán:
- Nóng thật rồi này. Chắc là ốm rồi.
Khi nãy bên ngoài kia thấy cô đã thiếp đi anh cố lưu lại một lúc ai ngờ gió thổi lạnh, một lúc thì lại mê man thế này. Khép hờ của phòng thì đụng mặt Á Hiên.
- Khải Hoành? Nãy giờ mình tìm cậu mãi. Hoá ra cậu lên phòng rồi, mình đưa canh giải rượu cho cậu.
- Cậu vất vả rồi, sao biết tôi say vậy?
- Hihi, bí mật nha.
Anh cười rồi nhận bát canh trong tay Á Hiên:
- Tìm tôi có việc gì không?
- Phải có việc mới tìm à? Mình muốn đưa cái này cho cậu.
- À, thế đợi mai được không? Lý Nhan đang ốm, tôi xuống tìm thuốc với nước, có gì nói sau nhé.
- Ơ, khoan…khoan đã…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!