Chương 15: Đều như rồng phượng giữa biển người

Ở đây gió lớn, mái tóc đen của Lý Nhan bị thổi tung, loà xoà xuống mắt lẫn mặt, cô nghiêng đầu đưa tay vén tóc từng sợi một. Thấy Khải Hoành lặng thinh, Lý Nhan ngẩng đầu lên vừa hay chạm phải ánh mắt anh. Lúc này anh đang dựa người vào lan can, ánh sáng chỉ soi được một nửa, gương mặt một bên sáng một bên tối. Trên người mặc bộ đồ bình thường, mặt gầy, sống mũi cao thẳng, đôi mắt ảm đạm

- Thái độ nhìn ta kiểu gì ấy hả?

- Thì cứ nhìn bình thường thôi nhưng cô không nghĩ nên đổi xưng hô hử? Gọi tên thì cũng nên thay đi, đúng chứ?

Việc này tất nhiên là không phản đối rồi, tránh người ngoài nhận ra sự bất thường trên người Lý Nhan, nhưng cũng không cam tâm tình nguyện cho lắm.

- Vậy cứ xưng hô theo tuổi tác thôi, gọi là anh đi, anh Trình.

- Ái Ninh.

Anh cười, mắt anh rất hiền, lúc cười cũng rất dịu dàng ôn nhu, hình như là trời phú cho đôi mắt này khiến Lý Nhan phải lòng biết bao. Cái tên phát ra từ miệng người này quả nhiên vẫn rất ma mị. Cô ho nhẹ một tiếng

- Cái tên này.

Không biết tốt xấu, tạo ấn tượng cho cô rồi.

Sáng hôm sau, Khải Hoành đưa cô đi đến một nơi, có vẻ như là hội trường nơi người ta tổ chức thi đấu

- Ngoan ngoãn ở đây, không chạy lăng xăng nhé, anh đi rồi sẽ về, em xem thiếu gì thì nói với nhân viên ngoài cửa nhé.

Anh nửa quỳ nửa ngồi đưa cô hộp sữa, chỉnh lại cổ áo cho cô liên tục dặn dò, cô nhân viên đứng cạnh mỉm cươi nói:

- Anh Trình yên tâm, chúng tôi sẽ quan tâm em gái anh thật tốt, anh cứ tập trung thi đấu ạ.

- Vậy nhờ cô.

Hôm nay Khải Hoành mặc bộ đồ vô cùng lịch sự của cánh đàn ông, theo cô nhớ hình như nó là com

-lê thì phải, anh cao gầy nhưng mặc vô cùng hợp, rất giống người trưởng thành, chỉ là đôi mắt kia khiến cô vô cùng lạ lẫm, đuôi mắt sắc dài như dao găm nhưng nó ảm đạm gần như mất hết sức sống. Không biết là do mệt mỏi hay không nữa.

- Anh Trình, đến giờ rồi ạ. Mời anh đến hội trường

-Nam nhân viên ngó vào phòng

- Tôi biết rồi. Anh đi nhé.

- Ưm… Đi vui vẻ.

Không đời nào, ngoan ngoãn thì chắc chắn không phải Lý Nhan

- Chị ơi, em muốn uống nước trắng.

- Được chứ, để chị đi lấy nhé, em ngồi ở đây nha.

Chuồn lẹ. Cô mò mẫm ngược xuôi cũng đến cái cửa gắn chữ hội trường, bên trong im lìm quá, có thật là có sự kiện gì diễn ra ở đây không nhỉ. Lẻn vào, một biển người mênh mông nhưng im lặng đến ngột thở, dưới sân rộng kia ánh đèn chiếu rọi đến loá cả mắt, đặc biệt là chỉ có đúng một cái bàn và hai người ngồi đó, hình như đang thi đấu.

- Em gái, đi đâu vậy.

Một tiếng thì thầm sau lưng

- Cái tên Sử Diễn chết…

- Suỵt, đang thi đấu, muốn chết hả?

Sử Diện vội bịt miệng Lý Nhan lại, nghe xong câu này của anh ta chỉ biết ngậm miệng vào.

- Em gái ngoan, biết ngay hôm nay Khải Hoành đưa em đi mà.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!