Bữa tối hôm nay là ăn cùng Tô Vi Sơ. Ăn tối xong cũng đã hơn tám giờ, Tô Vi Sơ đưa Ứng Yên La về. Hiện tại họ cũng đã là vợ chồng được pháp luật bảo hộ, nhưng vì hai người mới đăng ký kết hôn hôm nay, quá vội vàng, mọi thứ chưa kịp thu dọn, nên hai người bàn bạc, cuối tuần này nghỉ ngơi rồi mới chuyển nhà.
Tuy rằng cuộc hôn nhân này cả hai ngầm hiểu trong lòng mà không nói ra, nhưng những việc cần làm bề ngoài vẫn phải làm. Dù sao trong mắt ba mẹ và người thân, họ là một cuộc hôn nhân bình thường và danh chính ngôn thuận.
"Thứ bảy, anh qua giúp em chuyển nhà."
"Thật ra cũng không cần đâu ạ, đồ đạc của em không nhiều lắm." Ứng Yên La không có ý định chuyển toàn bộ đồ đạc trong căn hộ của cô sang bên anh, chỉ có một ít quần áo, mỹ phẩm dưỡng da linh tinh. Tính ra như vậy thật ra cũng không có bao nhiêu đồ, hơn nữa cô cũng có xe riêng,
vừa hay lái xe qua đó luôn.
Tô Vi Sơ thấy cô từ chối, nhìn cô một cái, rồi cũng không nói gì thêm.
Tô Vi Sơ đưa cô đến gara ngầm. Ứng Yên La tháo dây an toàn, tạm biệt anh: "Vậy em lên trước nhé, anh lái xe cẩn thận."
Sau khi Ứng Yên La vào tòa nhà, Tô Vi Sơ mới lái xe rời đi.
Mà Ứng Yên La còn chưa kịp vào thang máy, điện thoại trong túi đã rung lên điên cuồng. Màn hình hiển thị là Đào Lan Chi. Trong mắt Ứng
Yên La lóe lên một tia mất kiên nhẫn. Nói thật, về khoản kiên trì này, cô thật sự rất khâm phục con người Đào Lan Chi. Liên tục mấy cuộc điện thoại, ra vẻ như hôm nay nếu cô không nghe máy thì quyết không bỏ qua.
Điện thoại vừa được kết nối, giọng Đào Lan Chi liền truyền đến: "La La, cuối cùng con cũng nghe máy của mẹ rồi."
Ứng Yên La mơ hồ nghe ra được vài phần nóng nảy trong giọng nói của bà ta, giọng cô vẫn bình thản: "Có việc gì không?"
"Đúng là có chút việc, La La, con vẫn nên mau về nhà một chuyến đi." "Tôi không rảnh…"
"La La, mặc kệ con có rảnh hay không, hôm nay con phải về nhà một chuyến. Ba con bây giờ thật sự rất tức giận, có chuyện gì chúng ta vẫn nên nói rõ ràng với nhau không phải sao?"
Ứng Yên La nhíu mày. Ứng Như Thiên tức giận thì liên quan gì đến cô?
Dạo này cô cũng không về nhà, chắc là không chọc giận ông ta được đâu nhỉ? Nhưng nghe giọng điệu của Đào Lan Chi, cơn tức của Ứng Như Thiên dường như thật sự có chút liên quan đến cô.
Cô suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ tới chuyện hôm nay ở quán Bà Ngoại gặp Ứng Yên Vũ. Cô đại khái đoán được chuyện gì rồi. Chuyện của cô và Tô Vi Sơ, cũng không mong giấu được nhà họ Ứng cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ biết.
"Tôi biết rồi." Nói xong, Ứng Yên La dứt khoát cúp điện thoại.
Cửa lớn nhà họ Ứng đang mở, xe của Ứng Yên La thuận lợi lái vào. Cô vừa vào cửa, giọng nói đầy tức giận của Ứng Như Thiên đã vang lên: "Con nghịch nữ này! mày còn biết đường về à?!!"
Đào Lan Chi lập tức đưa tay giữ chặt Ứng Như Thiên, giọng nói dịu dàng: "Như Thiên, có chuyện gì từ từ nói, anh như vậy sẽ dọa bọn nhỏ đấy."
Ứng Yên La liếc nhìn Ứng Như Thiên đang nổi trận lôi đình bị Đào Lan Chi giữ lại. Ánh mắt đó đâu giống của một người ba, rõ ràng là kẻ thù thì đúng hơn. Sắc mặt cô vô cùng lạnh nhạt: "Cố ý gọi tôi về, chính là để tôi thưởng thức vở kịch này của hai người sao?"
Lời nói của Ứng Yên La không nghi ngờ gì chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Tiếng hét lớn của Ứng Như Thiên đã kinh động đến Ứng Yên Vũ và Ứng Trì Tây còn đang ở trong phòng riêng của họ. Hai người vừa ra ngoài đã nhìn thấy cảnh tượng này.
"Tao không cần biết mày với thằng đàn ông hôm nay thế nào, tao nói cho mày biết là không thể nào, mày tốt nhất là cắt đứt cho sạch sẽ cho tao."
Đào Lan Chi cũng nói theo: "La La, con còn trẻ, ba con cũng là vì tốt cho con. Dù sao cũng phải tìm cho các con một người biết rõ gốc gác, như vậy chúng ta cũng mới có thể…"
"Mới có thể cái gì? Mới có thể tiện cho hai người khống chế phải không?"
Trong mắt Đào Lan Chi lóe lên một tia kinh ngạc, bà ta nhớ đây là lời bà ta từng nói với anh trai bà ta, cô nghe thấy rồi sao?
Ứng Như Thiên giận dữ nói: "Mày nói cái gì thế hả? Cái gì gọi là tiện cho chúng tao khống chế?"
Đào Lan Chi vội vàng nói trước: "La La, con đừng hiểu lầm, chúng ta cũng là quan tâm con. Chúng ta đương nhiên là hy vọng sau này con sống tốt, không bị người ta bắt nạt."
Khóe miệng Ứng Yên La nở nụ cười đầy châm chọc: "Hai người nói xong chưa? nói xong thì đến lượt tôi nói."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!