Màn kính rượu phía trước kết thúc, Ứng Yên La vào trong thay lễ phục, Diệp Sơ Đồng cũng đi cùng cô.
"Cũng may là cậu không thấy, lúc anh Tô gọi một tiếng "dì Đào", nụ cười trên mặt người đàn bà đó đông cứng lại ngay tức thì."
Phải nói là, bà mẹ kế này của nhà họ Ứng cũng đủ mặt dày. Nếu nói là quan hệ với con riêng hòa thuận, ngồi vào vị trí của mẹ cô dâu thì cũng thôi đi, nhưng quan hệ giữa hai người rốt cuộc thế nào, trong lòng bà ta không tự biết hay sao? Vậy mà vẫn có thể thản nhiên ngồi đó chờ con rể và con gái dâng trà đổi cách xưng hô? Bà ta cũng xứng sao? Được gọi một tiếng dì Đào đã là nể mặt lắm rồi!
Hôm nay khách mời không nhiều, nhưng toàn là họ hàng thân thích của hai nhà, mặt mũi của bà ta đúng là mất sạch!
Ứng Yên La đương nhiên đã thấy, và thật lòng mà nói, khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của bà ta cứng đờ, trong lòng cô dâng lên một cảm giác hả hê khó tả.
Diệp Sơ Đồng giúp cô kéo khóa sườn váy lên, sau đó chỉnh lại tà váy, "Ừm, đẹp lắm, lát nữa cứ xinh đẹp rạng ngời ra ngoài mời rượu, tức chết bà ta đi."
Ứng Yên La khẽ cười, tiếp tục mân mê chiếc vòng trên cổ tay.
"Cốc cốc…" Tiếng gõ cửa vang lên, giọng của Tô Vi Sơ truyền vào. "Yên Yên, anh vào được không?"
Diệp Sơ Đồng liếc cô em với ánh mắt trêu chọc rồi nhanh chóng ra mở cửa.
Tô Vi Sơ lịch sự gọi một tiếng: "Cô Diệp."
Diệp Sơ Đồng gật đầu với anh, nói: "Chuẩn bị xong cả rồi, anh Tô vào xem đi."
Tô Vi Sơ nói cảm ơn rồi bước vào.
Gương mặt Ứng Yên La dịu dàng hẳn đi, "Sao anh lại đến đây?" Tô Vi Sơ bước về phía cô, "Đến đón em ra ngoài cùng anh."
Lòng Ứng Yên La ngọt ngào, nụ cười trên môi càng rạng rỡ, đôi mắt như chứa đựng ánh sao.
Tô Vi Sơ không kìm được mà đưa tay kéo cô vào lòng, xoa nhẹ mái tóc cô.
Ứng Yên La cảm nhận được sự an ủi thầm lặng của anh, ngoan ngoãn
tựa vào vai anh, cánh tay mảnh khảnh ôm chặt lấy vòng eo săn chắc của anh. Khi nhìn thấy Đào Lan Chi ung dung ngồi ở vị trí vốn thuộc về mẹ mình, trong lòng cô dâng lên một nỗi phẫn nộ và cả sự bất lực.
Cô biết rõ, Đào Lan Chi có thể ngồi ở đó là do ông bà nội đã ngầm cho phép. Dù ông bà không thích bà ta đến đâu, nhưng trước mặt người ngoài, họ vẫn sẽ giữ cho bà ta chút thể diện, không chỉ vì bà ta, mà còn vì gia đình họ Ứng.
Tô Vi Sơ nhận ra cảm xúc bất ổn của người trong lòng, anh nhẹ nhàng nới lỏng vòng tay, quả nhiên thấy đôi mắt trong veo của cô đã hoe đỏ, phủ một lớp sương mờ. Ngón tay ấm áp của anh khẽ chạm vào khóe mắt cô, "Không được khóc, chồng em đã giúp em trút giận rồi mà?"
Ứng Yên La bị câu nói này của anh làm cho bật cười, đưa tay đấm nhẹ vào vai anh.
Tô Vi Sơ cười, nắm lấy bàn tay cô, ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng
ngọc phỉ thúy ở cổ tay cô. Anh nhớ chiếc vòng này, cô chỉ đeo nó trước mặt anh hai lần. Lần đầu là ngày họ đăng ký kết hôn, lần thứ hai là hôm nay. Hai ngày này đối với cô mà nói, hẳn là những ngày vô cùng trọng đại trong đời, mà trang sức bằng ngọc phỉ thúy thế này, thường là do trưởng bối tặng.
Ứng Yên La nhìn theo ánh mắt anh, đôi mắt cô ánh lên vẻ dịu dàng, "Chiếc vòng này là mẹ để lại cho em."
…
Ứng Yên La cùng Tô Vi Sơ ra ngoài kính rượu các vị khách. May mắn là mỗi bàn họ chỉ cần nhấp một ngụm, nếu không đi hết mấy chục bàn chắc không thể bước nổi ra khỏi sảnh tiệc này.
Khi đến bàn nhà họ Ứng, ngoài Ứng Như Thiên và Đào Lan Chi ra, sắc mặt những người khác rất bình thường, đặc biệt là bác cả Triệu Vân Hương, bà ta cười nói rất nhiều những lời chúc phúc.
Tô Vi Sơ cũng rất nể mặt mà gật đầu với bà ta, "Vậy xin nhận lời chúc của bác cả."
Triệu Vân Hương hiểu ý, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Ứng Như Thiên nhìn về phía Ứng Yên La, cô nhìn thẳng vào ông hai giây, rồi bình thản dời mắt đi. Phản ứng này của cô khiến Ứng Như Thiên suýt nữa không kìm được cơn giận, nhưng Đào Lan Chi đã kịp thời đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông đang đặt trên bàn, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ.
Kính rượu xong, họ cũng không ở lại lâu, lập tức sang bàn tiếp theo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!