Chương 5: (Vô Đề)

Buổi tối, Tô Vi Sơ vừa về đến nhà, anh liên tiếp nhận được điện thoại của ông ngoại và em gái.

"Hôm nay con nói với ba mẹ con muốn cưới Yên La à?"

Ông cụ Tô khi nhận được điện thoại của con gái và con rể, phản ứng đầu tiên là không thể tin được. Mấy năm nay ông giới thiệu cho Tô Vi Sơ không ít cô gái gia đình gia giáo, nhưng người ông ưng ý nhất vẫn là cháu ngoại Yên La của ông bạn già. Lúc trước ông đã mơ hồ cảm thấy, thằng bé có chút ý tứ với con bé, nhưng không ngờ, lại nhanh như vậy đã quyết định muốn kết hôn. Đương nhiên, kết hôn thì tốt quá rồi, kết hôn xong chính là người một nhà.

Tô Vi Sơ khẽ đáp: "Vâng, đúng vậy ạ."

"Vậy chuyện này con với Yên La đã bàn bạc kỹ chưa?" "Bàn bạc kỹ rồi ạ."

Ông cụ Tô nghe anh nói vậy thì yên tâm.

Bên này vừa cúp điện thoại của ông ngoại Tô, điện thoại của Thẩm Tinh Yểu đã gọi tới.

"Anh, anh vừa nói chuyện với ai thế?" Gọi mấy cuộc cũng báo máy bận. "Ông ngoại." Không đợi em gái hỏi, anh nói: "Em biết rồi à?"

Thẩm Tinh Yểu lúc này mới nhớ ra chuyện chính mình gọi điện thoại đến, "Anh, Thanh Thanh nói với em, anh muốn kết hôn, không phải đùa đấy chứ?"

"Không có, nó nói thật đấy."

Thật ra lúc Thanh Thanh nói chắc như đinh đóng cột chuyện này với cô, cô cũng đã tin rồi.

Đô Đô không biết từ lúc nào đã bỏ đồ chơi chạy tới, ngẩng đầu, giọng nói non nớt: "Mẹ ơi, con muốn nói chuyện với cậu cả."

Tô Vi Sơ cũng nghe thấy tiếng của cháu ngoại nhỏ, cười nói: "Đô Đô nhớ cậu cả rồi, để anh nói chuyện với Đô Đô vài câu."

Thẩm Tinh Yểu cười bế Đô Đô lên, sau đó đưa điện thoại cho thằng bé: "Được rồi, nói chuyện với cậu cả của con đi."

Đô Đô ôm điện thoại, lập tức ngọt ngào gọi: "Cậu cả ơi, buổi tối tốt lành ạ."

Nét mặt Tô Vi Sơ dịu dàng vô cùng: "Đô Đô buổi tối tốt lành, ăn cơm chưa con?"

"Con ăn cơm từ sớm rồi ạ." "Ăn gì thế?"

"Ăn sủi cảo ạ!" "Nhân gì thế?" "Nhân thịt ạ!" "Có ngon không?"

"Dạ, ngon lắm ạ, là dì Hân Hân gói đấy ạ!"

Ứng Yên La quấn theo một thân hơi nước mờ ảo từ phòng tắm bước ra đã nghe thấy tiếng rung truyền đến từ trên giường. Cô vừa lau tóc vừa đi qua, màn hình điện thoại hiển thị là "Tô tiên sinh". Ứng Yên La ngẩn ra hai giây, sau đó cầm điện thoại lên nghe máy.

"Còn chưa ngủ sao? Có làm phiền đến em không?"

Giọng nói trầm ấm đầy từ tính của Tô Vi Sơ truyền đến từ đầu dây bên kia.

Ứng Yên La mím môi, mở miệng nói: "Vẫn chưa ngủ, không làm phiền ạ."

"Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi, ngày mai em có rảnh không?"

Ứng Yên La: "Có ạ."

"Vậy ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé?"

Ứng Yên La nghe thấy những lời này, nhất thời không phản ứng kịp, ngây người vài giây mới tìm lại được giọng nói của mình: "Đăng, đăng ký kết hôn?"

Nhận thấy sự im lặng vài giây vừa rồi của Ứng Yên La cùng với câu nói lắp bắp này, Tô Vi Sơ mở miệng hỏi: "Em hối hận rồi sao?"

Ứng Yên La lập tức trả lời anh: "Không có, không hối hận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!