"Lạch cạch", đôi đũa trong tay Ứng Yên La rơi xuống đất.
Ánh mắt Tô Vi Sơ sâu thẳm mà chuyên chú, Ứng Yên La cảm thấy như cô đã bị anh hút mất hồn ngay tại giây phút này.
"Anh…" Giọng cô khàn đi, muốn nói điều gì đó.
Tô Vi Sơ đưa tay kéo cô vào lòng, một tay siết lấy vòng eo cô, một tay giữ lấy gáy cô, không chút do dự mà ấn người về phía anh. Cô cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của anh phả trên mặt mình, bất giác hơi hé môi, đồng thời cũng tạo điều kiện cho hành động của anh.
Đầu lưỡi trơn trượt, thô ráp hung hăng xông vào khoang miệng cô, ra
sức khuấy đảo, quấn quýt, li. ếm láp vòm miệng trên dưới nhạy cảm của cô. Ứng Yên La bị nụ hôn đầy d*c vọng của anh làm cho hai chân có chút mềm nhũn, may mà cánh tay rắn chắc của anh vẫn đang siết chặt sau eo cô.
Bàn tay Tô Vi Sơ đang giữ ở gáy cô dần dần chuyển xuống chiếc cổ trắng nõn yếu ớt, nhẹ nhàng x. oa n. ắn ở đó. Tiếng r/ên r/ỉ không kìm được mà tràn ra từ kẽ môi hai người. Người đàn ông không nhịn được mà khẽ cắn lên môi cô một cái, sau đó ngậm vào trong miệng, qua lại m.ú. t lấy.
Một lúc lâu sau, Tô Vi Sơ mới buông môi cô ra, nhưng trán vẫn tựa vào trán cô. Hai người cứ như vậy th/ở d/ốc để bình ổn lại, hơi thở ái muội quấn quýt.
Ứng Yên La cảm thấy môi cô đến bây giờ vẫn còn tê tê dại dại, trong cổ họng cũng khô khốc lợi hại. Cô cảm giác nụ hôn vừa rồi, anh đã hút cạn dưỡng khí của cô. Tầm mắt cô rũ xuống, bất giác dừng lại trên đôi môi quá mức hồng nhuận của anh, theo phản xạ mà nuốt nước bọt.
"Không phải nói ngày 20 mới về sao? Sao lại về rồi?" Anh hỏi bằng giọng khàn đặc.
Hơi thở Ứng Yên La không ổn định lắm mà trả lời: "Đoàn phim không có việc gì, đạo diễn cho em về trước." Dừng lại hai giây, cô hỏi ngược lại: "Em về trước anh không vui sao?"
Tô Vi Sơ cười một tiếng, bàn tay nóng rực véo nhẹ lên eo cô một cái, "Em nhìn xem anh có giống không vui không?"
Ứng Yên La bị anh véo một cái, còn chưa nghe rõ anh nói gì phía sau, đã không kìm được mà "A" lên một tiếng. Và tiếng kêu này đã thành công làm ánh mắt người đàn ông tối sầm lại trong nháy mắt. Anh đưa tay nâng cằm cô lên, môi ghé sát tới định tiếp tục chuyện vừa rồi.
Ứng Yên La bị khí thế mạnh mẽ, bá đạo của anh bao trùm, làm cho tay chân cô mềm nhũn, căn bản không sinh ra nổi một tia sức lực phản kháng. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Ngay khi môi hai người chỉ còn cách nhau vài centimet, trong bếp bỗng truyền đến một tràng tiếng "ùng ục ùng ục".
Tô Vi Sơ bất giác nhìn qua, Ứng Yên La cũng ý thức được điều gì, ảo não mà kinh hô một tiếng, đẩy anh ra, sau đó bước nhanh vào bếp.
Sủi cảo đã nát bét hết rồi.
Hai người anh nhìn em, em nhìn anh, sau đó không khỏi cùng bật cười. "Để anh." Tô Vi Sơ nói với cô.
Ứng Yên La đứng sang một bên, để anh dọn dẹp nhà bếp. "Meo ô~ meo ô~" tiếng mèo kêu yếu ớt truyền tới.
Ứng Yên La bất giác nhìn qua, lúc này mới phát hiện Cục Bột Sữa được cô đặt trên tấm thảm phòng khách không biết đã cọ tới từ lúc nào, lại còn cọ đến tận cửa bếp.
Tô Vi Sơ cũng nhìn theo, thấy cục bông lông xù, thịt mềm núc ních kia. Đây là nhóc con mà anh đã "nuôi online" bấy lâu nay sao?
"Cục Bột Sữa, sao em lại tự chạy tới đây?" Ứng Yên La đi về phía nó, ngồi xổm xuống, bế nó lên khỏi mặt đất.
Cục Bột Sữa lập tức thành thục dùng móng vuốt mềm mềm bám lấy cánh tay cô, dùng mặt cọ cọ lên đó lấy lòng.
Tô Vi Sơ nhìn, không khỏi bật cười, nhóc con này cũng biết điều ra phết.
Ứng Yên La liếc nhìn anh một cái, ôm Cục Bột Sữa đi về phía anh, nói: "Anh xem có đáng yêu không?"
"Ừm, rất đáng yêu, cảm giác còn béo hơn trong video nhiều."
"Thế à?" Ứng Yên La nghiêng đầu cân nhắc, cô thấy cũng xêm xêm mà. "Chắc là do ngày nào cũng nhìn nên quen rồi."
"Cũng có khả năng này." Ứng Yên La cười một cái.
Lúc hai người ăn sủi cảo, Cục Bột Sữa ngồi trên bàn nhìn họ, đáng thương mà meo meo kêu.
"Nó chưa ăn tối à?" Tô Vi Sơ hỏi.
Ứng Yên La nói: "Ăn rồi, về là em cho ăn ngay. Chắc là thèm thôi." Nói xong, cô dùng ngón tay điểm nhẹ lên chóp mũi ươn ướt, đen nhánh của nó, "Đừng giả bộ đáng thương, em còn nhỏ quá, không ăn được đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!