Chương 42: (Vô Đề)

Hai người ở bên ngoài ăn không ít đồ ăn vặt lót dạ, sau đó Ứng Yên La lại kéo anh chui vào một tiệm lẩu. Đợi đến khi họ ăn uống no đủ quay về khách sạn thì cũng đã gần 10 giờ.

Tối hôm đó Tô Vi Sơ không quấy cô, dù sao thì buổi trưa cũng đã quấy không hề nhẹ. Có lẽ là do mấy ngày không gặp, cô thật sự rất nhớ anh nên mới chiều theo ý anh. Nhưng nếu anh được một tấc lại muốn tiến một thước thì không được. Vì thế, anh chỉ ôm người vào lòng, dỗ cô ngủ như dỗ một đứa trẻ.

Tuy hôm nay Ứng Yên La ngủ không ít, nhưng cô thuộc tuýp người điển hình ăn no là buồn ngủ, hôm nay lại còn ăn rất nhiều. Dưới sự dỗ dành từng chút một của anh, cô quả thực lại từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, chuông báo thức vừa vang lên, cô tỉnh dậy đúng giờ. Cô vừa tỉnh, Tô Vi Sơ cũng nhanh chóng tỉnh theo.

Tô Vi Sơ ôm eo cô, "Phải đến đoàn phim sao?"

Ứng Yên La xoa xoa mái tóc đen của anh, "Đúng vậy ạ." "Mấy giờ về?" Anh lại hỏi.

Ứng Yên La nghĩ một lát, "Cái này thật sự khó nói." Hôm nay cũng là lần đầu tiên cô theo đoàn, cô cũng không biết khi nào cô có thể về.

Tô Vi Sơ vùi đầu vào hõm vai cô, dùng môi cọ cọ.

Lúc Ứng Yên La rửa mặt, Tô Vi Sơ cũng đi theo vào. "Anh dậy làm gì? Không ngủ nữa à?"

Tô Vi Sơ đi đến bên cạnh cô, "Không ngủ, dậy ăn sáng cùng em."

Ứng Yên La bật cười, rửa sạch bọt trên mặt, nhón chân hôn lên má anh một cái.

Đợi họ rửa mặt xong đi ra ngoài, bữa sáng đã được giao tới.

Ăn sáng xong, Tô Vi Sơ thu dọn hộp cơm, còn Ứng Yên La qua thay quần áo.

Tô Vi Sơ bỏ hộp cơm vào túi rác buộc lại, rồi nhìn về phía Ứng Yên La. Ngay sau đó, đồng tử anh co lại. Căn phòng cũng chỉ lớn có vậy, lúc cô thay quần áo cũng không hề tránh anh, đang mặc vào chiếc áo lót trong, đoạn eo thon trắng nõn vẫn chưa bị che lại, trên đó còn hằn rõ những dấu vết loang lổ mà anh đã để lại ngày hôm qua.

Sau khi Ứng Yên La kéo áo xuống, cô mới để ý đến ánh mắt của Tô Vi Sơ. Vừa nhìn là biết ngay anh đang nghĩ gì. Cô cong môi, vừa nhìn anh vừa không nhanh không chậm kéo mớ tóc mềm mại ra khỏi áo.

Đôi mắt xinh đẹp đó như có móc câu, Tô Vi Sơ không nhịn được mà nhấc chân đi về phía cô.

Ứng Yên La lập tức nhanh tay nhanh mắt mặc nốt áo ngoài vào, liếc anh một cái, "Làm gì thế?"

Tô Vi Sơ thấy đôi mắt từ có móc câu chuyển sang hờn dỗi phòng bị, anh biết cô cố ý. Anh sờ sờ mũi, vẫn bước tới, bế ngang người cô lên. "Em nói xem? Đừng tưởng anh không biết, lại trêu anh phải không, có tin là anh không cho em đến đoàn phim không?"

Ứng Yên La: "…"

"Em sai rồi." Co được giãn được là thượng sách. Tô Vi Sơ búng nhẹ lên trán cô.

Lúc sắp ra khỏi cửa, Ứng Yên La liếc nhìn Tô Vi Sơ đang lấy túi cho mình, không biết nghĩ gì, bỗng nhiên mở miệng nói: "Anh Tô ngoan, đợi tối em về dẫn anh đi Hồng Nhai Động chơi."

Tô Vi Sơ lập tức buồn cười, "Dỗ ai ngoan thế?"

"Anh Tô chứ ai, chẳng lẽ ở đây còn có anh Tô thứ hai sao?"

Tô Vi Sơ nhìn dáng vẻ mày mặt hớn hở của cô, không nhịn được mà đưa tay nắm lấy vai cô, bất ngờ kéo cổ áo trong của cô ra, cúi đầu xuống và

m*t mạnh một cái lên chiếc cổ trắng nõn, thanh tú ấy.

Ứng Yên La không nhịn được mà "hít" một tiếng, rụt vai lại. Tô Vi Sơ nhìn dấu vết mình để lại, hài lòng nhướn mày.

Ứng Yên La: "…"

Sau khi mở cửa, cô to gan duỗi tay vỗ vỗ mặt anh, "Anh ngoan nhé, em đi kiếm tiền đây!"

Nói xong, cô nhanh như chớp đã chạy mất. Tô Vi Sơ quả thực dở khóc dở cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!