Chương 41: (Vô Đề)

Tắt điện thoại, Ứng Yên La thậm chí còn chưa kịp thay váy ngủ, đã

khoác thẳng một chiếc áo phao màu đen dài đến bắp chân rồi lao thẳng xuống sảnh khách sạn.

Vừa bước ra khỏi thang máy, Ứng Yên La đã nhìn thấy ngay bóng dáng cao lớn, thẳng tắp ấy.

Anh đang xách một chiếc vali không lớn lắm, tay cầm điện thoại xem gì đó.

Ứng Yên La không kìm được lòng mình, mở miệng gọi một tiếng: "Tô Vi Sơ!"

Tô Vi Sơ nghe thấy tiếng cô, lập tức quay lại nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, nỗi nhớ nhung như những gợn sóng lan tỏa.

Tô Vi Sơ cất điện thoại vào túi, nắm lấy vali, sải bước đi về phía cô. Khi anh đến gần, Ứng Yên La không nhịn được nữa mà lao thẳng vào lòng anh, đôi tay mảnh khảnh ôm chặt lấy eo anh, "Em nhớ anh lắm."

Trước sự chủ động của cô, Tô Vi Sơ vừa mừng vừa sợ. Ngay khoảnh

khắc ánh mắt chạm nhau, anh đã muốn ôm chầm lấy cô, nhưng lại e ngại những người qua lại trong sảnh nên đã cố nén lại ý định đó. Nhưng anh không ngờ, cô lại chủ động ôm anh ở một nơi như thế này.

Tô Vi Sơ hôn lên đ.. ỉnh đầu cô, "Anh cũng nhớ em."

Những người qua lại trong sảnh quả thực cũng chú ý đến họ, có người tò mò, cũng có người ngưỡng mộ.

"Yên Yên, chúng ta lên phòng thôi"

Lúc này Ứng Yên La mới hoàn hồn, buông anh ra, mặt đỏ bừng nắm lấy tay anh "dạ" một tiếng, sau đó dắt anh đi về phía thang máy.

Khi hai người vừa vào thang máy, mấy nam nữ trẻ tuổi đeo khẩu trang cũng vừa lúc đi vào từ sảnh khách sạn, đúng là nhóm của Lục Nhất Minh.

"Người vừa vào thang máy ban nãy có phải là cô La Yên không?" "Đúng vậy, là cô La Yên." Cao Lâm nói.

"Vậy mọi người có thấy người đàn ông bên cạnh cô La Yên không? Họ vào thang máy cùng nhau đúng không?"

"Là vào cùng nhau, hai người còn nắm tay nữa mà?" Phạm Nhược Đình kích động nói.

"Ồ hô! Cô La Yên có biến rồi nha! Không lẽ là bạn trai à?"

"Cô La Yên xinh đẹp như vậy, có bạn trai cũng là chuyện bình thường thôi."

Bên này, Ứng Yên La hoàn toàn không biết mình và Tô Vi Sơ đã bị các diễn viên trong đoàn phim nhìn thấy. Cô vừa quẹt thẻ phòng vừa nói với Tô Vi Sơ: "Chắc là anh đến từ sáng rồi đúng không? Đến đột ngột quá, cũng không báo trước với em một tiếng."

Cửa vừa mở, cô mở tủ giày ở huyền quan, lấy dép lê cho anh, "Cho anh…"

Lời còn chưa dứt, đã thấy cánh tay dài của Tô Vi Sơ vươn ra, đóng sập cánh cửa vừa mở lại. Ánh mắt anh nhìn cô nóng rực và sâu thẳm. Ứng Yên La bất giác nuốt nước bọt, ánh mắt tr/ần tr/ụi thế này cô quá quen

thuộc và cũng quá khó chống đỡ. Ngón tay cô mềm nhũn, đôi dép lê đang cầm trên tay "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Tiếng động đó như một tín hiệu, trong chốc lát, người đàn ông đã lao về phía cô. Hormone nam tính mạnh mẽ của anh che trời lấp đất chôn vùi cô. Hai đôi môi xinh đẹp như nhau vội vàng dán vào nhau, tham lam mú. t lấy, day cắn, đầu lưỡi quyện vào nhau, khuấy đảo ra thứ nước bọt ái muội.

Bàn tay đặc biệt thon dài của Tô Vi Sơ nắm lấy khóa kéo lạnh băng của chiếc áo phao, vài ba lượt đã lột người bên trong ra. Trong phòng vẫn đang bật máy sưởi, Ứng Yên La không hề thấy lạnh. Bàn tay nóng rực của anh nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, nhẹ nhàng nhấc lên, cô thuận thế vòng hai chân lên eo anh, hai tay chủ động ôm lấy cổ anh, ra sức hôn anh.

Và khi cô áp sát vào người anh như vậy, Tô Vi Sơ mới nhận ra, cô lại không mặc nội y. Cô chỉ mặc mỗi váy ngủ, khoác áo phao rồi chạy xuống tìm anh? Nghĩ đến đây, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm, không nhịn được mà cắn một cái lên môi dưới của cô.

Ứng Yên La đau đến "ư" một tiếng, mở to mắt, một tầng hơi nước mỏng manh cùng vẻ mờ mịt hiện rõ.

Lúc hôn nhau, họ cũng không ít lần cắn đối phương, nhưng đó là những cái cắn nhẹ như tán tỉnh, không phải như thế này. Cô mơ hồ nhận ra anh có chút không vui, nhưng không biết tại sao.

Trong lúc cô còn đang khó hiểu, một bàn tay vốn đang đỡ ở mông cô bỗng nhiên thay đổi vị trí, một chưởng bao trùm lấy, căng đầy, giây tiếp theo, cô đau điếng, "Ưm… đau…" Lời lên án còn chưa xong, đầu lưỡi của người đàn ông lại thay thế.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!