Cố Dự say rượu cả đêm, lúc tỉnh lại trời đã nắng chang chang. Anh ta lảo đảo vào phòng tắm rửa mặt xong xuôi thì nhận được điện thoại của Tô Vi Sơ.
"Làm gì đấy? Có việc gì à? Hiếm thấy thế?" Có chút kinh ngạc, người này không có chuyện gì mà lại gọi điện thoại cho anh ta làm gì?
Tô Vi Sơ vừa nghe giọng điệu này của anh ta là biết ngay anh ta đã quên sạch chuyện hợp đồng tối qua rồi, vì thế nhắc nhở một câu.
Cố Dự ngây người mười mấy giây mới phản ứng lại. Anh ta cũng không cúp điện thoại mà trực tiếp mở lịch sử trò chuyện WeChat ra xem, quả nhiên thấy được tập tin quen thuộc, thỏa thuận tiền hôn nhân??
Nửa tiếng sau, Cố Dự gửi lại bản thỏa thuận tiền hôn nhân đã chỉnh sửa xong cho Tô Vi Sơ.
"Cậu nói rõ cho tôi nghe xem, cái thỏa thuận tiền hôn nhân này rốt cuộc là thế nào?"
Tô Vi Sơ nhận tập tin: "Để sau có thời gian rồi nói." Cố Dự: "…"
Tô Vi Sơ gửi bản thỏa thuận này cho Ứng Yên La.
Ứng Yên La liếc mắt nhìn ngay khi màn hình điện thoại sáng lên, vừa hay thấy tin nhắn WeChat Tô Vi Sơ gửi đến. Cô lập tức buông cây bút kỹ thuật số trong tay xuống. Đó là một tập tin, đợi tải xong, Ứng Yên La cẩn thận xem kỹ bản thỏa thuận này từ đầu đến cuối, về cơ bản giống như những gì họ đã nói ngày hôm qua. Hai người không có tài sản chung, nếu sau này ly hôn, chỉ cần mỗi người mang đi tài sản vốn có của mình là được, phân chia rạch ròi. Điểm này khiến Ứng Yên La yên tâm không ít.
Sau khi thoát khỏi tập tin, cô mới chú ý thấy Tô Vi Sơ lại gửi thêm một tin nhắn WeChat.
Tô tiên sinh: Em thấy thỏa thuận còn có gì cần bổ sung không?
Ứng Yên La đương nhiên là không có: Không có gì ạ, thỏa thuận rất rõ ràng.
Tô tiên sinh: Được, hiện tại em đang ở phòng làm việc à? Ứng Yên La trả lời anh: Vâng.
Tô tiên sinh: Vậy gửi cho tôi địa chỉ phòng làm việc của em.
Ứng Yên La có chút không hiểu, chưa kịp hỏi thì tin nhắn WeChat của Tô Vi Sơ lại gửi đến.
Tô tiên sinh: Lát nữa tôi sẽ sắp xếp thư ký của tôi mang bản thỏa thuận đã ký tên qua cho em.
Gửi xong, Tô Vi Sơ lại bổ sung thêm một câu: Tôi có chuyến bay đi Mỹ lúc hai giờ chiều nay.
Ứng Yên La hiểu ra, lập tức chia sẻ vị trí phòng làm việc của mình cho anh. Buổi chiều, thư ký của Tô Vi Sơ, Ngô Tịnh, mang theo bản hợp đồng đã được niêm phong cẩn thận đến phòng làm việc của Ứng Yên La. Đây là nhiệm vụ mà Tô tổng đã giao cho cô ta trước khi đi hôm nay, dặn cô ta phải đích thân giao bản hợp đồng này đến tay cô Tô. Ngô Tịnh đương nhiên không dám chậm trễ, ngay khi Tô tổng và trợ lý Tiêu rời công ty, cô ta cũng lên đường.
Ngô Tịnh lịch sự, lễ phép đưa tài liệu vào tay Ứng Yên La.
Ứng Yên La mở ra xem qua bản hợp đồng, ánh mắt dừng lại một giây trên chữ ký mạnh mẽ, đầy nội lực của Tô Vi Sơ, sau đó ký tên của cô xuống. Bản thỏa thuận này đồng thời cũng có hiệu lực ngay lập tức.
Khi Ứng Yên La ký tên, ánh mắt Ngô Tịnh lại dừng trên người cô. Cô ta đoán, cô Ứng này và Tô tổng có quan hệ gì? Lại là loại tài liệu gì mà cần trợ lý lý Tiêu nói một lần rồi Tô tổng lại phải dặn dò thêm một lần nữa?
Ứng Yên La đặt lại bản thỏa thuận vào trong túi tài liệu rồi đưa cho Ngô Tịnh.
"Làm phiền thư ký Ngô rồi."
Ngô Tịnh lập tức hoàn hồn, tuy không đoán rõ được rốt cuộc là quan hệ gì, nhưng thái độ tốt một chút thì luôn không sai, vì thế nói: "Cô Ứng không cần khách sáo, là việc nên làm."
Ứng Yên La tiễn Ngô Tịnh đến cửa phòng làm việc.
Buổi tối, Ứng Yên La nhận được điện thoại của Tô Vi Sơ. Vốn dĩ anh đi công tác, cho nên sẽ ở Mỹ khoảng một tuần. Trước khi cúp máy, hai người hẹn nhau đợi anh về rồi sẽ tìm thời gian đi đăng ký kết hôn.
…
Tiêu Úy đỡ Tô Vi Sơ ngồi xuống sofa trong khách sạn: "Tô tổng, anh ngồi trước đi, tôi đi lấy thuốc giải rượu cho anh."
Tô Vi Sơ "ừm" một tiếng, dựa vào sofa, tùy ý nới lỏng cà vạt. Sau khi uống thuốc giải rượu, dạ dày Tô Vi Sơ dễ chịu hơn nhiều.
Tiêu Úy hỏi: "Tô tổng, bây giờ có cần đặt vé máy bay về nước vào buổi sáng không ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!