Vài ngày sau, Ứng Yên La bỗng nhiên nhận được điện thoại của đạo diễn Phùng Xuyên. Phùng Xuyên là đạo diễn của tác phẩm thành danh
của cô, 《 Thức Tỉnh 》. Sau khi trò chuyện đơn giản vài câu, Phùng
Xuyên hẹn cô ăn tối. Ứng Yên La cũng sảng khoái đồng ý, bởi vì cô cảm
thấy, chắc ông ấy là còn có một vài việc muốn nói với mình.
Sau khi cúp điện thoại của đạo diễn Phùng Xuyên, cô gửi một tin nhắn WeChat cho Tô Vi Sơ, nói với anh rằng buổi tối cô muốn đi ăn cơm với một đạo diễn đã từng hợp tác, nên sẽ không về nhà ăn tối.
Tô Vi Sơ trả lời rất nhanh, tỏ vẻ anh đã biết, còn dặn cô về nhà chú ý an toàn.
Ứng Yên La đồng ý.
Buổi chiều, cô đúng hẹn đến nhà hàng mà đạo diễn Phùng Xuyên đã đặt.
Phùng Xuyên đến trước cô vài phút, nhìn thấy người ông cười đứng dậy: "Yên La, cháu đến rồi."
Ứng Yên La cười gọi một tiếng "Đạo diễn Phùng". Phùng Xuyên: "Mau ngồi, mau ngồi."
Sau khi đồ ăn được dọn lên đầy đủ, họ lúc này mới dần dần đi vào chủ đề chính.
Phùng Xuyên gần đây đang chuẩn bị khởi quay một bộ phim truyền hình, mà ông liên lạc với Ứng Yên La là muốn mời cô gia nhập đoàn đội của mình, làm biên kịch cho bộ phim này.
Phùng Xuyên vô cùng tán thưởng Ứng Yên La. Lúc 《 Thức Tỉnh 》
thành danh, Ứng Yên La cũng chỉ mới mười chín tuổi.
Ông thật sự khó có thể tưởng tượng một cô gái mười chín tuổi lại có thể cấu tứ ra một bộ tác phẩm có thế giới quan rộng lớn như vậy. Khi đó, 《 Thức Tỉnh 》 không chỉ đưa tên tuổi của diễn viên và tác giả lên cao, mà ngay cả danh tiếng của ông cũng nhờ 《 Thức Tỉnh 》 mà hoàn toàn
được biết đến, đặt một nền tảng tốt đẹp cho sự phát triển sau này của ông
trong giới đạo diễn.
Ứng Yên La nghe xong lời của Phùng Xuyên, cũng không lập tức đồng ý.
Thật ra mấy năm trước, Phùng Xuyên đã từng mời cô làm biên kịch cho đoàn đội của ông, nhưng cô luôn uyển chuyển từ chối. Dù sao lúc đó cô vẫn còn đang học đại học, hơn nữa cũng không quá muốn bước vào cái vòng tròn quá mức phức tạp đó, vừa sáng tác vừa hoàn thành việc học đã chiếm đầy cuộc sống của cô rồi.
Phùng Xuyên cũng không trông chờ cô lập tức đồng ý, mà đưa kịch bản của họ cho cô trước.
"Không sao, cháu cũng có thể xem xong kịch bản rồi hãy quyết định." Ứng Yên La nhận lấy kịch bản Phùng Xuyên đưa qua.
Lúc ăn cơm, hai người cũng trò chuyện đơn giản về kịch bản. Sau khi ăn xong, họ ở cửa nhà hàng mỗi người mỗi ngả lái xe rời đi.
Trên đường trở về, trời bỗng nhiên đổ mưa nhỏ, không bao lâu sau, mưa càng lúc càng lớn. Phía trước là đèn đỏ, Ứng Yên La vừa mới đạp phanh dừng xe lại, phía sau bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng xe thắng chói tai, cô thậm chí còn chưa kịp nhìn về phía sau, đuôi xe đã bị va chạm đột ngột.
Hôm nay Tô Vi Sơ không tan làm đúng giờ, bởi vì vợ ra ngoài ăn cơm với người khác, nên anh cùng Tiêu Úy ở lại công ty ăn cơm hộp, ăn xong tiếp tục xử lý công việc. Đang ký văn kiện, mắt phải bỗng nhiên giật nhẹ một cái, trong lòng bất giác dâng lên một trận bất an.
Vừa hay cửa truyền đến tiếng gõ. Tô Vi Sơ: "Vào đi."
Tiêu Úy cầm một chiếc hộp quà màu đen đi vào. "Tô tổng, Monig cho nhân viên đưa tới ạ."
Vừa nghe, Tô Vi Sơ đã biết bên trong đựng cái gì, thế là lập tức nói: "Mau mang lại đây."
Tiêu Úy vội vàng đẩy túi quà tới.
Tô Vi Sơ vừa xé bao bì vừa hỏi Tiêu Úy: "Tiêu Úy, cậu có cảm thấy câu nói "mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai" có hợp lý không?"
Tiêu Úy không rõ tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn cau mày nghĩ nghĩ, nói: "Chắc là không hợp lý đâu ạ." Dù sao thì anh ta cũng không quá tin vào cách nói như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!