Trải qua mấy phen giày vò này, làn da trắng nõn của Ứng Yên La có thể nói là thảm không nỡ nhìn, khắp người là dấu hôn xanh xanh tím tím.
Lúc Tô Vi Sơ tỉnh táo lại một chút, anh mới muộn màng cảm thấy áy náy, nhưng người mà anh cần xin lỗi thì sớm đã thiếp đi rồi.
Trên gương mặt người đàn ông vẫn chưa tan hết d*c vọng lộ ra một tia chột dạ. Anh dùng tay nhẹ nhàng chọc vào má cô, cẩn thận gọi một tiếng: "Bảo bối?"
Đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, trông có vẻ không vui lắm, nhưng người không tỉnh thì tự nhiên cũng không đáp lại.
Tô Vi Sơ liếc nhìn mấy cái túi nhỏ đã bị xé ở đầu giường, động tác nhẹ nhàng ôm người vào phòng tắm làm vệ sinh đơn giản, thay đồ ngủ sạch sẽ rồi lại ôm ra ngoài. Lúc đổi ga giường nệm, anh không khỏi thầm than, xem ra sau này phải mua thêm vài bộ ga giường mới được!
Sau khi tắt đèn, Tô Vi Sơ ôm người vào lòng, trong bóng tối hôn lên đôi môi ấm áp khác thường của cô. Cùng là da thịt, anh không hiểu, tại sao của cô lại mềm mại hơn nhiều như vậy. Vốn dĩ chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, sau đó lại không nhịn được mà đưa đầu lưỡi vào.
Ngay khoảnh khắc vừa chạm đến hàm răng, người trong lòng phát ra một tiếng nói mớ mơ hồ, trong chớp mắt đã kéo lại lý trí đang dần mất đi của anh.
Tô Vi Sơ chậm rãi rút lui, hít sâu một hơi. Hôm nay anh mới biết, hóa ra anh cũng có thể trở thành một người không có chừng mực như vậy. Hay là không ôm ngủ nữa? Nhưng ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu anh một giây ngắn ngủi!
Cuối cùng, anh vẫn gạt bỏ hết mọi tạp niệm, ôm người, an an phận phận mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Ứng Yên La mơ màng tỉnh lại, mắt còn chưa mở, đã cảm thấy một trận khó chịu ập đến, toàn thân như bị người ta tháo ra ráp lại một lần… Đầu óc ngưng trệ vài giây, rồi dần dần tỉnh táo, chuyện đêm qua cũng lần lượt hiện về.
Đâu chỉ là bị người ta tháo ra ráp lại một lần… là N lần!!
Ngày hôm qua cô thật sự cảm thấy về sau anh rất hung hãn, như thể bị nghiện vậy. Cô cũng không biết tinh lực của anh sao lại có thể dồi dào đến thế, cùng là chuyện đó, nhưng sự khác biệt trước và sau quả thực không giống cùng một người!
Ngay lúc Ứng Yên La đang cân nhắc có nên gửi WeChat cho Triệu Nhiễm Nhiễm, nói với cô ấy hôm nay cô không đến studio hay không, thì cánh cửa phòng đang đóng chặt "cạch" một tiếng bị mở ra từ bên ngoài. Ứng Yên La nhìn thấy Tô Vi Sơ đi vào, khi anh nhìn thấy cô, mặt lộ vẻ vui mừng bất ngờ: "Em tỉnh rồi?"
Ứng Yên La liếc anh một cái, tức không chịu được, dứt khoát kéo chăn che kín mặt, không muốn nhìn thấy anh. Hôm qua cổ họng cô khàn thành như vậy, mà anh cứ ôm lấy eo cô không chịu buông!
Tô Vi Sơ thấy thế, vẻ vui mừng trên mặt lập tức biến thành thấp thỏm. Anh chậm rãi đi qua, ngồi xổm xuống bên giường cô, đưa tay kéo chăn, nhưng rất hiển nhiên, người trong chăn đang dùng tay túm chặt, rõ ràng không muốn buông ra.
"Yên Yên, anh sai rồi."
Nam tử hán đại trượng phu, nói xin lỗi là xin lỗi!
Ứng Yên La trong chăn chớp chớp mắt, nhưng không lên tiếng.
Thế là Tô Vi Sơ tiếp tục xin lỗi, lần này giọng điệu thấp hơn một chút: "Yên Yên, anh thật sự biết sai rồi." Nói rồi, cánh tay đã cách lớp chăn ôm lấy cô, hơn nữa còn nhẹ nhàng lay lay, "Yên Yên? Bảo bối? Cưng à? Đừng giận nữa được không? Em tha thứ cho anh đi mà?"
Ứng Yên La: "…" Người này thật là…
Người bên ngoài chăn vẫn còn đang lải nhải một cách sến súa, Ứng Yên La thật sự là mặt nóng không chịu được, cách lớp chăn, tay cô nắm thành quyền đấm nhẹ anh một cái: "Anh ồn muốn chết…"
Giọng Tô Vi Sơ khựng lại, sau đó lập tức lại ôm người chặt hơn: "Em tha thứ cho anh, anh sẽ không ồn nữa."
Ứng Yên La: "Ai lại đi cầu xin tha thứ như thế này?"
Tô Vi Sơ: "Vậy em nói đi, em muốn thế nào mới có thể tha thứ cho anh, chỉ cần em nói anh sẽ đồng ý."
Ứng Yên La nghe ra được sự chân thành trong giọng nói của anh. Cô nói anh ồn, nhưng chỉ có mình cô rõ ràng, là cô đã mềm lòng. Một anh Tô như thế này thật sự quá ngoài dự kiến của cô, nhưng ai bảo cô thích anh chứ? Bởi vì quá thích anh, nên cũng không nỡ thật sự giận anh.
"Vậy, sau này anh không được như vậy nữa."
Tô Vi Sơ đương nhiên rõ ràng đêm qua anh đã quá đáng đến mức nào, lập tức nói: "Được, lần sau anh nhất định sẽ tiết chế lại."
Lần sau… tiết chế…
Ứng Yên La theo bản năng giật giật chân, lí nhí "ừm" một tiếng.
Tô Vi Sơ: "Anh làm xong bữa sáng rồi, chúng ta xuống dưới ăn nhé?" Ứng Yên La: "Em muốn ngủ, không muốn ăn sáng."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!