Xung quanh có rất nhiều nhân viên công tác qua lại, họ chú ý đến cô gái đang ngồi trong lều nghỉ của ảnh hậu Diệp, trông có vẻ như đang gọi video. Ấn tượng đầu tiên là rất trắng, sau đó là xinh đẹp, nhưng trước đây họ chưa từng gặp qua, người đó là ai vậy? Sao lại ngồi trong lều nghỉ của ảnh hậu Diệp thế?
Đang lúc họ tò mò, Diệp Sơ Đồng đã quay xong, liếc mắt một cái đã thấy Ứng Yên La ở bên kia. Ứng Yên La cũng chú ý tới, cô nói với Tô Vi Sơ ở đầu bên kia video: "Thôi nhé, không nói nữa, Diệp Sơ Đồng quay xong rồi, em cúp máy trước đây."
Tô Vi Sơ gật gật đầu với cô, giọng điệu dịu dàng: "Ừ, đi đi."
Diệp Sơ Đồng khoác chiếc áo lông vũ rồi bước nhanh về phía Ứng Yên La.
Các nhân viên xung quanh nhìn thấy nụ cười trên mặt ảnh hậu Diệp cùng với bước chân rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, họ có chút kinh ngạc. Ở chung lâu như vậy, họ còn chưa từng thấy ảnh hậu Diệp nhiệt tình với ai như thế.
"Đến khi nào vậy?" Diệp Sơ Đồng ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi.
"Cũng không lâu lắm." Ứng Yên La nhìn cô ấy, quả thật gầy hơn không ít so với mấy tháng trước ở Bắc Kinh, "Tối nay mấy giờ chị tan làm?"
Diệp Sơ Đồng uống một ngụm nước ấm: "Hôm nay sẽ sớm một chút, chắc hơn 6 giờ. Đợi chị tan làm rồi mời em đi ăn lẩu nhé, thế nào?"
Ứng Yên La: "Thôi đừng đi, dì cả của em bảo chúng ta tối về nhà dì ăn cơm."
"Vậy à, thế cũng được." Diệp Sơ Đồng nói.
"Có phải chị gầy đi nhiều quá rồi không?" Ứng Yên La nhíu mày. Diệp Sơ Đồng không cho là đúng: "Cũng ổn mà."
Triệu Phỉ ở bên cạnh cau mày: "Ổn cái gì mà ổn? em vào đoàn phim đến nay đã sụt gần mười cân rồi."
Diệp Sơ Đồng: "Em gầy chị không vui à? Trước khi vào đoàn phim ngày nào chị cũng giục em giảm béo đấy thôi."
Triệu Phỉ hạ thấp giọng: "Chị cũng không nói là chị không vui, nhưng chị biết nếu để cho người nào đó biết, thì người đó có lẽ sẽ không vui lắm đâu."
Diệp Sơ Đồng đương nhiên biết "người nào đó" mà cô ấy nói là ai, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi: "Được rồi được rồi, em đảm bảo tối nay sẽ ăn cơm đàng hoàng, chị Phỉ à, chị ngàn vạn lần đừng nói với anh ấy nhé."
Ứng Yên La ở một bên bật cười.
Diệp Sơ Đồng có chút mất mặt: "Em cười cái gì?"
"Sao chị lại bị anh ấy trị cho chết dí thế?"
Diệp Sơ Đồng há miệng muốn phản bác, nhưng nghĩ cả buổi cũng không biết nên nói thế nào, bởi vì những gì cô nói hình như đúng thật. Cô ấy chính là bị tên nhóc con đó trị cho chết dí, nhưng có cách nào đâu chứ?
Tên nhóc đó đẹp trai muốn chết! Lại cố tình chỉ thích một mình cô ấy!!
——-
Diệp Sơ Đồng tan làm còn sớm hơn cô ấy nói, chưa đến 6 giờ đạo diễn đã cho cô ấy tan ca, thế là cô ấy cùng với Triệu Phỉ, ba người cùng nhau đến nhà họ Tống.
Ứng Yên La đưa Diệp Sơ Đồng và mọi người về nhà ăn cơm, nhà họ Tống rất vui. Tống Thư đã làm một bữa tối vô cùng thịnh soạn, bảy món một canh, bốn mặn ba chay, canh gà vừa tươi vừa thơm nóng hổi.
Trong mắt ông Tống, cả ba cô gái đều là con cháu nhỏ bé, đứa nào cũng gầy nhom: "Các cháu đứa nào cũng gầy quá, phải ăn nhiều vào, người
trẻ tuổi vẫn là sức khỏe quan trọng nhất."
Diệp Sơ Đồng bưng bát canh gà, cười vô cùng ngoan ngoãn: "Dạ vâng ạ ông ngoại, hôm nay cháu ăn hai bát cơm."
Ông Tống nghe vậy, vô cùng hài lòng.
Triệu Phỉ thấy cô ấy cuối cùng thật sự ăn hai bát cơm, cũng yên tâm không ít.
Sau khi ăn cơm xong, Ứng Yên La mới nói cho họ biết, cô đã đặt vé máy bay lúc 9 giờ rưỡi tối nay về Bắc Kinh.
Động tác ăn trái cây của mọi người dừng lại, đặc biệt là Diệp Sơ Đồng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!