Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Vi Sơ, Nhu Nhu thật sự đang tìm chị gái và anh rể. Tuy hai ngày nay cậu bé luôn ở nhà họ Thẩm chơi cùng ông bà nội và Đô Đô, nhưng chị gái và anh rể cũng ở đó, nên cậu
nhóc cũng không lạ lẫm nhiều. Vì thế, một khoảng thời gian dài không thấy họ, nên cậu nhóc rất sốt ruột.
Nhu Nhu là một đứa trẻ ngoan, dù sốt ruột buồn bã cũng không la hét, chỉ một mình lặng lẽ ngồi ở một góc rơi nước mắt. Ông bà Thẩm dỗ thế nào cũng không xong. Đô Đô cầm chiếc xe ô tô mô hình yêu thích nhất của mình qua dỗ dành.
"Cậu nh.ỏ, cho cậu chơi nè, đừng khóc nữa."
Nhu Nhu rưng rưng nước mắt nhìn chiếc ô tô nhỏ, sau đó quay mặt đi, tiếp tục rơi những hạt đậu vàng.
Đô Đô cầm chiếc ô tô, có chút bối rối. Cậu nhóc cũng hết cách rồi, cậu nh. ỏ đến cả mô hình ô tô yêu thích nhất của cậu cũng không cần, cậu nh. ỏ không thèm để ý đến cậu. Đô Đô càng nghĩ càng tủi thân, ngày thường mọi người luôn thích cậu, không có ai không để ý đến cậu. Nghĩ đến
đây, đôi mắt to xinh đẹp ngấn lên hơi nước, sau đó ngồi phịch xuống bên cạnh Nhu Nhu, cùng cậu bé rơi những hạt đậu vàng.
Ông bà Thẩm kinh ngạc, sao người đi dỗ dành lại tự dỗ mình khóc luôn rồi?
Ngay lúc ông bà Thẩm đang ngọt ngào dỗ dành, bên ngoài sân có tiếng xe ô tô.
Hai nhóc con đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn nhau một cái, giây tiếp theo đồng thời chạy về phía cửa.
Ông bà Thẩm: "Nhu Nhu, Đô Đô, chạy chậm một chút!"
Tô Vi Sơ và Ứng Yên La vừa xuống xe, đã nhìn thấy hai cục thịt tròn vo một trước một sau chạy ra từ cửa. Hai người còn chưa kịp nói gì, đã bị tiếng khóc như quỷ khóc sói gào của hai nhóc làm cho hoảng sợ.
Nhu Nhu lớn hơn Đô Đô, cũng cao hơn Đô Đô, chạy đương nhiên cũng nhanh hơn Đô Đô, xông lên ôm chặt lấy đùi Ứng Yên La: "Chị ơi, hu hu hu, chị ơi…"
Đô Đô cũng ôm lấy đùi Tô Vi Sơ: "Cậu ơi, cậu ơi… Hu hu hu hu…" Ứng Yên La và Tô Vi Sơ nhìn nhau, có chút ngơ ngác.
Ôm con trẻ vào nhà, mới biết được ngọn nguồn từ ông bà Thẩm, tức
khắc dở khóc dở cười. Lại nhìn hai đứa trẻ vừa rồi còn rưng rưng nước mắt, lúc này lại vui vẻ ngồi cùng nhau chơi mô hình nhỏ, đâu còn vẻ đáng thương thê thảm lúc trước?
Trưa mai Ứng Yên La phải đưa Nhu Nhu về Thượng Hải, hành lý còn chưa thu dọn, nên tối nay họ về căn hộ của mình. Nhu Nhu trên đường
về đã mệt không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, trên tay vẫn còn nắm chặt chiếc ô tô mô hình Đô Đô tặng.
Về đến nhà, Tô Vi Sơ nhanh chóng tắm nước ấm cho cậu bé, thu dọn xong xuôi rồi nhét vào trong chăn. Lúc tắm cậu bé ý thức vẫn còn mơ màng, vừa chạm vào chăn mềm rất nhanh rúc vào, ngủ càng say hơn.
Ứng Yên La tranh thủ thu dọn đồ đạc của Nhu Nhu trước. Thời gian ở đây, Tô Vi Sơ đã mua cho cậu bé không ít đồ. Dọn xong, hành lý của cậu bé gần như chiếm một nửa vali của cô. Nhưng cũng may đồ cô cần mang không nhiều, còn quần áo thì bên nhà dì cả cũng có. Cô còn chuẩn bị không ít đồ ăn ngon mang qua cho Diệp Sơ Đồng. Chờ nhét xong, cô phát hiện, vali của cô hình như kéo không lên…
Đúng lúc cô đang cố gắng dùng tay đè nắp vali xuống, một bàn tay thon dài ấm áp phủ lên mu bàn tay cô.
"Để anh."
Ứng Yên La: "…" Anh làm thì làm, còn cố ý phủ lên mu bàn tay cô làm gì?
Cô rút tay ra: "Vậy anh làm đi." "Nhu Nhu ngủ rồi à?" Cô lại hỏi.
Tô Vi Sơ cười một tiếng: "Nhóc con này trên đường về đến giờ chưa tỉnh bao giờ."
Ứng Yên La nghe xong không khỏi bật cười, cậu nhóc đúng là mệt thật rồi.
Tô Vi Sơ đè vali xuống, lúc dùng sức, gân xanh và khớp xương trên mu bàn tay hiện lên rất rõ ràng, trông vô cùng có lực…
"Trưa mai anh đưa hai người ra sân bay." Tô Vi Sơ nói.
Ứng Yên La: "Nhưng mai không phải anh phải đến công ty sao?"
Tô Vi Sơ kéo khóa vali trong vài giây: "Đi muộn nửa ngày cũng không sao. Hơn nữa…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!