Chương 31: (Vô Đề)

Khoảng thời gian này ở Bắc Kinh, Nhu Nhu đã có những ngày vui đến quên trời quên đất. Cậu bé không được Tô Vi Sơ dẫn đi công viên trẻ em thì cũng là vườn bách thú, tóm lại là một chuỗi ngày chỉ có mua sắm và vui chơi. Nhân lúc vẫn còn trong dịp Tết, họ còn đặc biệt đưa cậu về nhà họ Thẩm ăn một bữa cơm.

Nhóc con vừa xinh xắn lại ngọt miệng, dỗ dành ông bà Thẩm vui vẻ ra mặt.

"Anh ơi, em cho anh chơi đồ chơi của em này." Đô Đô chủ động chia sẻ món đồ chơi yêu thích của mình.

Bà Thẩm cười nói: "Đô Đô, không được gọi là anh đâu." Đô Đô ngơ ngác, tại sao lại không được gọi bằng anh?

Tuy Nhu Nhu chỉ lớn hơn Đô Đô gần ba tuổi, về lý thì gọi là anh hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng oái oăm thay, Nhu Nhu lại là em trai ruột của mợ cả Đô Đô. Vì mối quan hệ này, vai vế của Nhu Nhu cao hơn Đô Đô một bậc, cho nên Đô Đô phải gọi Nhu Nhu một tiếng cậu.

Đôi mắt to tròn của Đô Đô chứa đầy sự hoang mang. Trong ấn tượng của cậu bé, cậu phải giống như cậu cả và cậu út chứ, sao bây giờ lại có thêm một… cậu nh. ỏ thế này?

Dù có vai vế như vậy, nhưng vì hai đứa trẻ chênh lệch tuổi không nhiều và vẫn còn tính trẻ con, Đô Đô gọi một tiếng "cậu nh.ỏ", Nhu Nhu cũng vui vẻ đáp lại. Hai đứa trẻ nhanh chóng chơi đùa thân thiết với nhau.

Chẳng hai hôm sau, Thẩm Vi Thanh cũng phải lên đường sang Anh.

Ngày lên đường, cậu chào tạm biệt các bậc trưởng bối trong nhà. Nhìn thấy vẻ không nỡ và lo lắng trên mặt mẹ, cậu an ủi: "Mẹ, con năm nay 26 tuổi chứ có phải 16 tuổi đâu. Con tự chăm sóc mình được mà. Hơn nữa, chị mười lăm tuổi đã có thể một mình ra nước ngoài du học, một thằng đàn ông như con thì có gì phải lo lắng chứ?"

Ông Thẩm thì thoáng hơn nhiều. Ông biết vợ mình không phải lo con trai ở Anh sống không tốt, ai cũng có thể sống không tốt, chứ thằng nhóc này thì không thể nào. Chẳng qua bà chỉ không nỡ xa con mà thôi. Ông vỗ vai con trai: "Ở bên đó tự lo cho tốt, có chuyện gì thì tìm cậu hoặc dì út của con."

Bà Thẩm có một người em trai và một người em gái cùng mẹ khác cha đang sống ở Anh. Vì một vài chuyện trong quá khứ, quan hệ giữa bà Thẩm và mẹ ruột không thân thiết, nhưng hai người em lại quý mến người chị này một cách khó hiểu, cứ đến nghỉ đông nghỉ hè là lại từ Anh chạy về. Bà Thẩm có khúc mắc với mẹ, nhưng lại khó lòng từ chối hai người em luôn tỏ ra yêu quý mình.

"Vâng vâng, con nhất định sẽ làm vậy."

Tô Vi Sơ và Ứng Yên La với tư cách là anh cả và chị dâu đã đích thân đưa cậu ra sân bay.

Lịch trình ra nước ngoài của cậu không được công khai, nên các fan chỉ biết cậu sẽ đi trong vài ngày tới, chứ không rõ ngày cụ thể. Vì vậy, hôm nay Thẩm Vi Thanh ra sân bay vô cùng kín đáo.

"Tô tổng, cô Tô, hai người yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thanh." Đại Tráng nói với hai người họ.

Đại Tráng là trợ lý của Thẩm Vi Thanh, đã theo cậu nhiều năm. Vốn dĩ chuyến đi tu nghiệp này cậu không định mang Đại Tráng theo, nhưng Đại Tráng không chịu, nhất quyết đòi đi cùng. Hơn nữa, anh ta là trợ lý riêng của Thẩm Vi Thanh, ngoài Thanh Thanh ra anh ta không theo bất

kỳ nghệ sĩ nào khác. Mấy năm nay ở nhà chờ nghệ sĩ mới cũng coi như nghỉ phép, chi bằng đi cùng cậu sang Anh, dù sao ba mẹ anh ta cũng rất ủng hộ công việc của anh ta.

Tô Vi Sơ cười nói: "Được, vậy làm phiền Đại Tráng nhé, tôi tăng lương cho cậu."

Mắt Đại Tráng sáng rực lên. Thật ra đãi ngộ của anh ta trong ngành trợ lý đã thuộc hàng top, nhưng tiền lương thì đương nhiên càng nhiều càng tốt!

"Cảm ơn Tô tổng!!"

Thẩm Vi Thanh liếc xéo, đúng là đồ nịnh hót!

Lúc Đại Tráng đi làm thủ tục ký gửi hành lý, Thẩm Vi Thanh ôm anh cả của mình, thì thầm vào tai anh một câu.

Tô Vi Sơ vỗ vào lưng cậu, cười mắng: "Thằng nhóc quỷ."

Thẩm Vi Thanh cười hì hì: "Thôi được rồi anh cả, cũng muộn rồi, hai người về trước đi."

Tô Vi Sơ nhìn đồng hồ, quả thật đã khá trễ. Nhu Nhu vẫn đang ở nhà ba mẹ anh, lo nhóc con không thấy họ sẽ sốt ruột, nên anh cũng không từ chối: "Được, vậy anh với chị dâu về trước, em lên đường bình an."

Thẩm Vi Thanh vẫy tay với anh: "Vâng."

Bỗng nhiên, Thẩm Vi Thanh nghe thấy dưới sảnh sân bay có tiếng ồn ào. Anh nhìn qua, thấy một đám người đen nghịt đang ùa vào. Có người đeo máy ảnh, có người cầm hoa tươi. Khung cảnh này anh vô cùng quen thuộc. Người bị đám fan vây quanh ở giữa mặc một cây đen, đội mũ lưỡi

trai, đeo khẩu trang, che chắn kín mít. Nhìn vóc dáng thì có lẽ là một nữ minh tinh.

"Phiền mọi người nhường đường một chút! Đừng ảnh hưởng đến các hành khách xung quanh! Cảm ơn mọi người!" Trợ lý Đào Búi vừa ôm Lộc Hi vào lòng bảo vệ vừa nói với đám đông.

Nhưng tiếng của Đào Búi quá nhỏ bé.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!