Chương 30: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Nhu Nhu đã dậy từ rất sớm. Rõ ràng trước khi ngủ, cậu bé còn nhớ cậu nhóc đang nằm trong lòng anh rể, thế mà sao ngủ một giấc đã bị đẩy ra mép giường rồi? Cậu bé phồng má suy nghĩ một lúc, nhưng chẳng tài nào nhớ ra nổi chuyện gì đã xảy ra…

Tô Vi Sơ vừa mở mắt đã thấy nhóc con đang ngồi một mình ở mép giường, phồng má nhìn hai người họ ngẩn ngơ.

Thấy Tô Vi Sơ tỉnh giấc, mắt Nhu Nhu sáng lên, định cất tiếng gọi: "Chị…"

Tô Vi Sơ thấy vậy giơ ngón tay lên môi, ra hiệu "suỵt" với cậu bé.

Chữ "Anh rể" còn chưa kịp thốt ra, Nhu Nhu đã vội nuốt ngược vào trong, còn đưa bàn tay mũm mĩm lên che miệng mình lại.

Tô Vi Sơ giơ ngón cái tán thưởng cậu bé, sau đó cúi xuống nhìn người đang vùi trong lòng anh ngủ say, anh vuốt tóc cô, nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang đặt trên eo anh ra, vén chăn bước xuống giường. Anh đi đến chỗ Nhu Nhu, một tay nhấc bổng cậu bé lên, kẹp bên hông rồi đi về phía phòng tắm.

Vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi, anh mới lên tiếng hỏi: "Sao em dậy sớm thế?"

Nhu Nhu đảo tròn mắt, nói: "Tại em nằm mơ ạ." Tô Vi Sơ hỏi: "Mơ thấy gì nào?"

"Em mơ thấy chị và anh rể dẫn em đi khu vui chơi, em vui quá nên tỉnh luôn."

Tô Vi Sơ không khỏi bật cười, đưa tay búng nhẹ lên trán cậu bé: "Đúng

là thằng nhóc này." Chỉ sợ hai người họ ngủ dậy sẽ quên mất chuyện đưa cậu nhóc đi khu vui chơi.

Nhu Nhu cười hì hì hai tiếng, nhận lấy bàn chải đánh răng anh rể đưa, cho vào miệng bắt đầu đánh răng.

Buổi sáng, Tô Vi Sơ không quên thoa kem em bé cho cậu, thoa xong xuôi mới bế cậu xuống lầu.

"Buổi sáng muốn ăn gì nào?" Anh hỏi. "Em muốn uống sữa bột ạ."

"Vậy để anh pha cho em một ly lót dạ trước nhé?" "Dạ!"

Nhu Nhu đứng bên bàn ăn nhìn anh rể mình pha sữa, tò mò hỏi: "Anh rể ơi, anh không uống ạ?"

Bàn tay đang đổ sữa bột của Tô Vi Sơ khựng lại, suýt chút nữa thì đổ ra bàn. "Ừm, em uống một mình đi."

"Không ngon ạ?" Nhu Nhu hỏi lại.

Tô Vi Sơ nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng nhếch lên: "Vị cũng không tệ đâu."

"Vậy sao anh không uống?"

Tô Vi Sơ liếc nhìn cậu bé: "Phải có hai người uống chung mới ngon."

"Khụ khụ!" Ứng Yên La còn chưa xuống lầu đã nghe thấy câu này của Tô Vi Sơ, cô hiểu ra ngay lập tức, không khỏi ho khan một tiếng. Anh đường đường là người lớn mà sao có thể nói với con nít mấy lời không biết xấu hổ như vậy chứ?!

Hai người nghe tiếng đều nhìn về phía cô. "Chị ơi, chị dậy rồi ạ?"

Tô Vi Sơ: "Chào buổi sáng."

Ứng Yên La mím môi: "Chào buổi sáng."

Nhu Nhu ôm bình sữa Tô Vi Sơ vừa pha cho mình: "Anh rể pha sữa bột cho em này."

"Ừ, vậy em mau uống đi."

"Anh rể bảo sữa bột phải có hai người uống chung mới ngon, chị có uống không ạ?"

Ứng Yên La nhìn dáng vẻ ngây thơ của nhóc con, bất giác lườm Tô Vi Sơ một cái, sau đó xoa đầu Nhu Nhu: "Chị không uống đâu, em uống một mình đi nhé."

Bị cô lườm như vậy, Tô Vi Sơ ngược lại còn thấy rất vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!