Từ sự chần chừ của Ứng Yên La, Tô Vi Sơ đã hiểu, anh khẽ cười một tiếng, nói: "Thật ra mục đích của tôi tương đối đơn giản."
Ứng Yên La ngẩng đầu nhìn về phía anh, rõ ràng đang đợi anh nói tiếp.
Tô Vi Sơ tiếp tục: "Tôi cần một cuộc hôn nhân, một người vợ. Công việc của tôi rất bận, thật sự mệt mỏi khi phải đối phó với những buổi xem mắt không có kết quả. Tôi nghĩ, nếu có một người tôi không chán ghét cũng không bài xích, lại có thể tránh được những buổi xem mắt này, kết hôn dường như cũng không phải là không thể."
Ứng Yên La ngạc nhiên: "Chỉ, như vậy thôi sao?" Tô Vi Sơ gật đầu: "Đúng vậy, chỉ như vậy thôi."
"Vậy có phải là quá đơn giản không?"
Tô Vi Sơ cong môi: "Em cảm thấy rất đơn giản sao?" Ứng Yên La gật đầu.
"Vậy em cảm thấy tình cảnh khó khăn hiện tại của em có khó không?" Ứng Yên La nghe anh hỏi ngược lại như vậy, đôi mắt đảo một vòng, cô hiểu ý anh. Khó khăn của cô trong mắt Tô Vi Sơ không đáng nhắc tới, mà khó khăn của Tô Vi Sơ trong mắt cô cũng không đáng kể. Nói như vậy, cũng xem như là đôi bên cùng có mục đích.
"Vậy chúng ta có cần thỏa thuận tiền hôn nhân không?" "Thỏa thuận tiền hôn nhân?"
"Không cần ký hợp đồng sao?" Thật ra trong lòng Ứng Yên La, cô vẫn cảm thấy mình là người được lợi.
"Giữa chúng ta cũng không có ràng buộc lợi ích gì, cho nên cũng không cần."
"Sao lại không có ràng buộc lợi ích được? Nếu chúng ta ly hôn, theo pháp luật tôi sẽ được chia 50% lợi ích mà anh có được sau hôn nhân. Cho nên chúng ta có thể ký một bản thỏa thuận tiền hôn nhân."
Tô Vi Sơ hơi híp mắt: "Không ngờ, em nghĩ cũng khá toàn diện."
Ứng Yên La có chút không đoán được lời này của anh là khen hay chê, nhưng đối với cô cũng không quan trọng, bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sau này sẽ dựa vào ly hôn để làm giàu. Hai người cùng có nhu cầu, không ai nợ ai, không có rắc rối tài sản, sạch sẽ là tốt nhất.
"Vậy ý của Tô tiên sinh thì sao ạ?"
Tô Vi Sơ nhìn vào mắt cô: "Tôi tôn trọng quyết định của em."
Anh không nhìn lầm, sau khi anh nói ra những lời này, người đối diện đã không để lộ cảm xúc mà thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Nói lâu như vậy, chắc cũng đói rồi, ăn cơm đi." Tô Vi Sơ nói. Ứng Yên La gật gật đầu, cầm lại đũa.
Tô Vi Sơ vô tình phát hiện, trong mấy món ăn này, món nào Ứng Yên La cũng sẽ nếm một chút, nhưng duy chỉ có món cần tây xào mộc nhĩ là không hề động đũa, liền hỏi: "Em không thích món này sao?"
Ứng Yên La sững người: "Cũng không phải, tôi bị dị ứng với cần tây." Món này là anh gọi, Tô Vi Sơ nói: "Xin lỗi."
Ứng Yên La lắc đầu: "Không sao đâu, không có gì." "Reng reng reng…" Điện thoại đặt bên cạnh bàn rung lên. Màn hình hiển thị tên Đào Lan Chi.
Ứng Yên La trực tiếp tắt chuông điện thoại, sau đó úp xuống mặt bàn. Tô Vi Sơ: "Không nghe máy sao?"
"Không cần thiết."
Tô Vi Sơ cười một cái, không tiếp tục chủ đề này nữa.
Đào Lan Chi liên tiếp gọi mấy cuộc, điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng không có người nghe máy.
"Vẫn không nghe máy à?" Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ phía sau.
Đào Lan Chi xoay người, lắc đầu với Ứng Như Thiên: "Chắc là không thấy."
Ứng Như Thiên năm nay 48 tuổi, đang độ tráng niên, vóc dáng giữ gìn cũng không tệ, ngũ quan đoan chính nghiêm nghị, vẫn có thể nhìn ra phong thái thời trẻ, ngoại hình không kém, nếu không ba chị em nhà họ Ứng cũng sẽ không có ngoại hình ưa nhìn như vậy. "Cái gì mà không nhìn thấy, rõ ràng là cố ý, thật là càng lớn càng không có giáo dưỡng."
Trong mắt Đào Lan Chi lóe lên một tia cảm xúc, bà ta đi về phía Ứng Như Thiên, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng ông ta: "Như Thiên, anh đừng nói Yên La như vậy, Yên La không phải là người như thế."
Ứng Như Thiên nhìn bà ta một cái: "Nó đối xử với em như vậy, em còn bênh nó."
"Không sao đâu, dù sao đi nữa, em cũng là một người mẹ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!